“Em… chỉ là muốn đến xem xem, sao mấy ngày nay anh… không về nhà.” Nguyễn Mỹ siết chặt nắm đấm cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, tôi nhếch mép nhìn bộ dạng của Nguyễn Mỹ lúc này, như thể tôi nhìn thấy chính mình vậy.
Không… tôi sẽ không trở thành một Nguyễn Mỹ thứ hai. “Anh sẽ bảo Trần Danh đưa em về.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Nguyễn Mỹ, trong lời nói không có một tia ấm áp dịu dàng nào cả.
Tôi nghi hoặc nhìn Trần Thanh Vũ, tôi không hiểu từ khi nào mà anh lại cam chịu dùng một thái độ lạnh nhạt để đối xử với Nguyễn Mỹ như thế?
Không phải trước đây Nguyễn Mỹ là cục cưng quý báu của Trần Thanh Vũ sao? “Thanh Vũ, em ở nhà đợi anh, tối nay anh nhất định phải trở về nhé.” Nguyễn Mỹ siết chặt nắm tay, thản nhiên nói với Trần Thanh Vũ.
Tôi nghe xong, cười nói: “Đêm nay anh ấy không thể về được, vì anh ấy phải ở cùng tôi.”
Tôi nhìn Nguyễn Mỹ khiêu khích, ôm cổ Trần Thanh Vũ và nói.
Sắc mặt Nguyễn Mỹ trở nên xấu xí hơn vì những lời nói của tôi, toàn thân có vẻ hơi run lên.
Tôi nhìn bộ dạng của Nguyễn Mỹ, cười nhạt, cứ như thế này thì cô không chịu nổi nữa đúng không?
Trước đây cô cũng đối xử với tôi như thế này mà? Không phải thường xuyên ở trước mặt tôi để khoe rằng mình và Trần Thanh Vũ yêu nhau như thế nào sao?
Có lẽ ngay cả Nguyễn Mỹ cũng không nghĩ rằng mình sẽ có một ngày như vậy nhỉ? “Thanh Vũ, đêm nay anh nhất định phải trở về với em, bởi vì có một chuyện rất quan trọng em muốn nói với anh” Sau khi lạnh lùng liếc tôi một cái, Nguyễn Mỹ quay lại nói với Trần Thanh Vũ.
Khi tôi vừa định mở miệng, Trần Thanh Vũ đã ngăn tôi lại. “Được, anh sẽ bế cô ấy lên lầu trước đã.”
Trần Thanh Vũ lại đồng ý về nhà với Nguyễn Mỹ sao? Tôi hơi hụt hẫng, đồng thời trong lòng cũng có chút nguội lạnh.
Vừa mới lúc nãy, tôi và Trần Thanh Vũ mây mưa ân ái triền miên trên xe, nhưng bây giờ Trần Thanh Vũ lại chặn mặt tôi và đồng ý yêu cầu của Nguyễn Mỹ.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng thấy hơi hụt hẫng.
Tôi siết chặt nắm tay và cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận trong lòng, cắn chặt môi để Trần Thanh Vũ tùy ý ôm tôi lên lầu.
Trần Thanh Vũ đặt tôi vào bồn tắm, giúp tôi tắm rửa cẩn thận, mặc áo choàng tắm cho tôi rồi đặt tôi lên giường.
Sau đó, anh tự đi tắm, mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, lấy khăn lau những giọt nước trên tóc rồi nói với tôi: “Đêm nay tôi không về, em ngủ một mình ngon giấc nhé. “Anh phải đi cùng với Nguyễn Mỹ sao?” Nghe xong lời nói của Trần Thanh Vũ, tôi thổi thổi ngón tay, giả vờ không quan tâm.
Trần Thanh Vũ không nói gì, chỉ trầm giọng nói: “Đừng cáu gắt, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, không phải lúc trước chúng ta đã nói rõ rồi sao?”
Tim tôi khẽ thắt lại, những ngày này, có lẽ nó quá viển vông, tôi luôn ảo tưởng rằng tôi và Trần Thanh Vũ là những cặp đôi yêu nhau, như thể giữa chúng tôi chưa từng có người thứ ba can dự vào, hay cũng không có chuyện ly hôn gì cả. Thể cho nên, bảo tôi quên một người là một việc thật sự rất nghiêm trọng.
Tôi cụp mi xuống, cố gắng kéo chăn bông đắp lên người. Chất lỏng nóng hổi của Trần Thanh Vũ ban nãy vẫn còn tràn đầy trong cơ thể tôi, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.
Trần Thanh Vũ có lẽ cũng nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của tôi.
Anh thở dài, bước tới, ôm nhẹ lấy thân thể tôi, đờ đẫn nói: “Cô ấy có chuyện muốn tìm tôi, tôi nhất định phải về, ngày mai tôi sẽ trở lại với em.” “Nếu tôi muốn tối nay anh không được trở về thì sao?” Nếu Trần Thanh Vũ quay trở về, anh ấy có lên giường với Nguyễn Mỹ không?
Họ là cặp vợ chồng sắp kết hôn, chuyện lên giường là chuyện rất bình thường. Trước khi chúng tôi ly hôn, anh ấy vẫn luôn ở cạnh Nguyễn Mỹ, còn khiến cô ta có thai. Bây giờ nếu bọn họ lại ở cùng nhau thì tất cả những điều tôi làm này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Trần Thanh Vũ không trả lời tôi, mà chỉ hôn lên môi tôi và nói một cách dửng dưng: “Đừng làm loạn, Huỳnh Bảo Nhi.” “Trần Thanh Vũ, đừng đi, được không? Ở lại đây với tôi. Tôi nắm lấy cánh tay của Trần Thanh Vũ và khẩn khoản cầu xin.
Tôi sẽ không để cho Trần Thanh Vũ trở lại bên cạnh Nguyễn Mỹ, vất vả lắm tôi mới có thể nắm được Trần Thanh Vũ trong tay, làm sao có thể để Nguyễn Mỹ tiếp tục quyến rũ Trần Thanh Vũ? “Đừng làm loạn” Cuối cùng Trần Thanh Vũ cũng tức giận, nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, một mùi lạnh lẽo bất thường không thể giải thích được khiến cơ thể tôi khẽ run lên.
Tôi cố gắng ôm lấy cả cơ thể, nở nụ cười cay đắng rồi vươn tay che mặt. Trần Thanh Vũ… Anh thực sự vẫn còn quan tâm đến
Nguyễn Mỹ phải không?
Ngày hôm sau, tôi từ trên lầu đi xuống với hai con mắt gấu trúc, người giúp việc đã dọn bữa sáng lên bàn. Tôi chỉ cắn vài miếng cho có vị, thật ra tôi chẳng có cảm giác thèm ăn gì cả.
Tôi kêu tài xế chuẩn bị xe đưa tôi đến công ty. Khi tôi mới đến công ty đã thấy mấy thư ký trong phòng làm việc đang bàn tán chuyện phiếm.
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy họ đang cầm một tờ báo trên tay, vừa thấy tôi đi ngang qua, các thư ký liền nói: “Hôm nay thư ký Huỳnh đến hơi muộn nhỉ.” “Hôm qua tôi hơi mệt nên dậy muộn một chút.” Tôi liếc mắt nhìn thư ký đang nói chuyện kia, nhẹ giọng giải thích. “Đúng rồi, vừa nãy mọi người xem gì vậy?” Tôi tò mò hỏi cô thư ký đang cầm tờ báo. “Ồ? Chị đang nói cái này hả? Đó là tin tức từ sáng nay. Hình như nghe nói tập