“Huỳnh Bảo Nhi, câm mồm lại cho tôi.” Dường như Trần Thanh Vũ không thể tiếp tục nghe tôi sỉ nhục Nguyễn Mỹ được nữa, vì thế quát tôi một tiếng.
Tôi nghe Trần Thanh Vũ quát mình, cười mỉa nói: “Sao? Không nghe nổi nữa à? Cảm thấy tôi đang sỉ nhục Nguyễn Mỹ sao? Trần Thanh Vũ, anh thật dối trá, rõ ràng anh biết con người Nguyễn Mỹ là thế nào nhưng vẫn bảo vệ Nguyễn Mỹ, đừng dùng cách trả ơn này để che giấu lòng dạ dối trá của anh, làm vậy sẽ chỉ khiến tôi càng thêm ghê tởm mà thôi.”
Tôi đẩy Trần Thanh Vũ ra, không nhìn biểu cảm lúc này của Trần Thanh Vũ, cũng không quay đầu lại, ngoảnh mặt đi một mạch.
Tôi không biết Trần Thanh Vũ có biểu cảm thế nào, tôi chỉ biết sau khi tôi rời đi, hình như tôi nghe thấy Trần Thanh Vũ thẫn thờ nói gì đó về phía tôi.
Nhưng tôi không cố gắng nghe cho bằng được, cho nên cũng không biết lời nói với theo của Trần Thanh Vũ là gì. …
Tin tức Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ sẽ kết hôn bắt đầu lan rộng ra khắp thủ đô.
Tất cả mọi người trong thủ đô đều biết Trần Thanh Vũ và
Nguyễn Mỹ sắp về chung một nhà. Mà tôi cũng nghe nói gần đây Nguyễn Mỹ đang có cơ hội tiến vào Hollywood để phát triển, thật đúng là thời tới cản không nổi.
Mỗi ngày tôi đều khinh thường nhìn tin tức Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ liên tục sánh bước bên nhau, sau đó ném tờ báo sang một bên.
Gần đây quan hệ của tôi và Lê Minh Quang cũng dần dần trở nên thân mật hơn nhiều, Lê Minh Quang là một người đàn ông rất biết săn sóc, ít nhất, anh ấy tốt hơn Trần Thanh Vũ.
Một tuần sau, tin tức về Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ mới dần dần bị những tin tức khác đè xuống. Hôm nay tôi và Lê Minh Quang hẹn nhau đi coi nhẫn.
Vì không để Lê Minh Quang thất vọng, cũng vì chứng minh tôi có thể hoàn toàn quên đi Trần Thanh Vũ, cho nên mới sáng sớm tôi đã trang điểm cho mình, tôi muốn dùng diện mạo thật xinh đẹp đi chọn nhẫn với Lê Minh Quang. “Hôm nay thời tiết thật đẹp.” Lúc Lê Minh Quang gọi điện thoại cho tôi, tôi đang thoa son.
Sau khi trang điểm xong, tôi trực tiếp đi ra khỏi phòng, vừa ra đến sân đã nhìn thấy Lê Minh Quang đang đứng đợi tôi ở ngoài sân.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy nở một nụ cười thật dịu dàng, sau đó lấy một bó hoa hồng từ trong xe ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa hồng từ phái nam, tôi kinh ngạc nhìn Lê Minh Quang lại đột nhiên lãng mạn như thế. Lê Minh Quang vươn tay thân mật vén sợi tóc bên má tôi ra sau gáy. “Thỉnh thoảng cũng nên lãng mạn một chút” Lời Lê Minh Quang nói khiến lòng tôi không khỏi rung động.
Tôi chớp mắt nhìn Lê Minh Quang một cái rồi bỏ bó hoa vào trong nhà, sau đó ngồi lên xe của Lê Minh Quang đi đến cửa hàng trang sức.
Lê Minh Quang đưa tôi đến cửa hàng trang sức, đây là cửa hàng trang sức lớn nhất của thủ đô, trang sức bên trong có rất nhiều kiểu dáng, cơ bản đều là hàng giới hạn và đắt tiền.
Trùng hợp chính là lúc tôi và Lê Minh Quang đang chọn lựa nhẫn thì lại đụng phải Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ.
Vốn dĩ lúc tôi nhìn thấy Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ thì đã muốn lập tức rời đi, ai ngờ Nguyễn Mỹ lại tinh mắt nhìn thấy tôi. “Cô Nhi và tổng giám đốc Quang cũng tới đây chọn nhẫn sao?” Nguyễn Mỹ mở miệng trước, mỉm cười ngọt ngào nói với tôi.
Bây giờ tôi hoàn toàn không muốn liếc nhìn người phụ nữ dối trá như Nguyễn Mỹ dù chỉ một cái, vì thế đáp lời qua loa cho có lệ: “Không phải cô Mỹ cũng đang chọn nhẫn với tổng giám đốc Vũ sao?” “Hai người chọn được chưa?” Nguyễn Mỹ tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn tôi.
Tôi không trả lời câu hỏi của Nguyễn Mỹ, chỉ nhìn về phía Lê Minh Quang đang đứng bên cạnh dịu dàng nhìn tôi, nói: “Minh Quang, em không thích chiếc nhẫn nào ở đây cả, chúng ta đến chỗ khác đi.” “Được thôi” Lê Minh Quang không nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt cưng chiều nhìn tôi nói.
Nghe thấy lời tôi nói, Nguyễn Mỹ cong môi, dùng một loại giọng điệu như đang cực kỳ hâm mộ nói: “Tổng giám đốc Quang thật biết cách chăm sóc cho cô Nhi nhỉ “Chẳng lẽ tổng giám đốc Vũ không săn sóc cô Mỹ sao?” Tôi nói nửa thật nửa đùa với Nguyễn Mỹ.
Mặt của Nguyễn Mỹ hơi cứng đờ lại, không nói gì thêm nữa, nhưng tôi không muốn tham gia vào chuyện tình cảm hay cuộc sống hằng ngày của cô ta và Trần Thanh Vũ nữa.
Tôi kéo tay Lê Minh Quang rời khỏi cửa hàng trang sức, cũng may Nguyễn Mỹ không nói gì nữa, Trần Thanh Vũ chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm tối tăm nhìn chằm chằm tôi và Lê Minh Quang rời đi. Loại ánh mắt châm chích như bị kim đâm này, cho dù tôi đã kéo Lê Minh Quang đi rất xa rồi nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ ràng. “Nếu không muốn kết hôn quá nhanh, anh có thể tìm cách hoãn lại.” Sau khi đi ra khỏi cửa hàng trang sức, Lê Minh Quang năm lấy tay của tôi, nghiêm túc nói với tôi.
Lê Minh Quang vẫn luôn rất biết cách hiểu được tâm trạng của tôi, chính vì vậy cũng khiến tôi không biết phải đối diện với anh ấy như thế nào. “Không, chúng ta đã bàn bạc mùng bảy sẽ kết hôn, hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị hết rồi, sao lại có thể hoãn lại chứ.” Tuy Lê Minh Quang không nói với tôi điều gì, nhưng tôi vẫn biết Lê Minh Quang đã chuẩn bị xong tiệc cưới của hai người chúng tôi rồi. “Bị em biết hết rồi.” Lê Minh Quang bị tôi vạch trần, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ xấu hổ nhìn tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt của Lê Minh Quang, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác áy náy.
Lê Minh Quang chính là một người đàn ông như vậy đấy, một người đàn ông khiến tôi vô cùng đau lòng. “Ừm, em biết hết rồi, Minh Quang, thực xin lỗi, em làm anh khó xử rồi đúng không?” “Cô bé ngốc, sao có thể chứ? Anh thật sự muốn cho em cảm giác của một gia đình” Lê Minh Quang nhẹ nhàng ôm tôi vào trong ngực, cúi đầu hôn lên mặt tôi rồi nói.
Anh ấy hiếm khi vượt quá khoảng cách như thế, đây là Lê Minh Quang, anh ấy vĩnh viễn sẽ khiến tôi có cảm giác mình được ưu tiên, sao tôi lại không thể yêu được Lê Minh Quang chứ? “Minh Quang, anh cho em một chút