“Cô có ý gì?” “Nhìn mặt tôi cô đủ hiểu rồi chứ.” “Con tiện nhân này, rồi sẽ có một ngày tôi khiến cô phải hối hận vì thái độ của cô ngày hôm nay đấy” Khuôn mặt Nguyễn Mỹ đỏ bừng, cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với tôi, gầm nhẹ nói.
Nghe cô ta nói xong câu này, tôi tỉnh bơ gãi gãi lỗ tai, cười lạnh nói: “Được thôi, tôi chờ cô, tôi cũng muốn xem cô sẽ làm gì để khiến tôi phải hối hận đây” “Hừ.” Nguyễn Mỹ tức giận trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó lập tức quay người đi ra ngoài. Tôi cũng lười so đo với Nguyễn Mỹ, tôi chỉ muốn nắm bắt chút cơ hội nhỏ nhoi nào đó để có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng muốn rời khỏi đây thì có lẽ… tôi cần sự giúp đỡ của Nguyễn “Nguyễn Mỹ.”
Mỹ. “Làm sao nữa?” Nguyễn Mỹ bực bội quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp ấy lộ rõ vẻ cau có lườm nguýt tôi. “Chọn đi, cô muốn ngồi đây đợi Trần Thanh Vũ tới cứu hay là tự cứu mình” Tôi đứng đối diện với Nguyễn Mỹ, nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta rồi lãnh đạm nói. “Cô nói vậy là sao?” Dường như Nguyễn Mỹ không hiểu câu nói của tôi, cô ta nhìn tôi hỏi lại. “Chắc chắn mục đích của mấy người này không phải là mạng chúng ta đâu, bởi vì nếu muốn thì bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết chúng ta lúc ở trên đường rồi. Cho nên tôi nghĩ rằng bọn họ muốn lấy chúng ta ra uy hiếp Trần Thanh Vũ..” “Cô dựa vào cái gì mà dám nói bọn họ bắt cô để uy hiếp Trần Thanh Vũ? Người họ muốn bắt là tôi, tôi mới là người phụ nữ Trần Thanh Vũ yêu nhất.” Nguyễn Mỹ ngắt lời tôi, lạnh lùng nói.
Lúc này rồi mà cô ta vẫn còn sức để tranh cãi với tôi vấn đề này sao? Tôi thật sự không biết não của cô ta được làm từ cái gì nữa.
Mặt tôi sầm xuống, không còn gì để nói liếc nhìn Nguyễn Mỹ một cái, huyệt thái dương bỗng chốc truyền đến cảm giác tê tái. “Cô cấm miệng cho tôi.” Tôi giận dữ hét lên, lúc này Nguyễn Mỹ mới biết điều mà ngậm miệng lại, tuy nhiên cô ta vẫn trừng mắt với tôi bằng ánh mắt phẫn nộ. “Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức, cô có hiểu tôi nói gì không?” Tôi lạnh mặt, sốt ruột liếc mắt nhìn Nguyễn Mỹ nói. “Vậy cô muốn làm gì?” Nguyễn Mỹ trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt của cô ta hiện rõ dòng chữ không cam tâm tình nguyện. “Chắc chắn bọn họ sẽ không đề phòng chúng ta lắm đâu, vì cả hai đều là phụ nữ chân yếu tay mềm, cho nên chỉ cần đợi đến khi trời tối thì chúng ta sẽ làm như này. Tôi tiến gần đến chỗ Nguyễn Mỹ, nói nhỏ vào tai cô ta kế hoạch của tôi.
Chúng tôi không thể cứ chờ chết ở nơi này mãi được, phải tự tìm lối thoát cho chính mình khi còn có thể.
Khi mặt trời dần lặn xuống chân núi, cả tôi và Nguyễn Mỹ đều cảm thấy đói bụng.
Tôi xoa xoa cái bụng tội nghiệp đang đánh trống của mình, yên lặng ngồi chờ mấy tên đàn ông lúc nãy chuẩn bị bước vào căn phòng này.
Tuy nhiên, tôi đã ngồi đợi rất lâu nhưng vẫn không hề thấy bất kì một người nào tới dò xét tình hình hiện giờ của hai người chúng tôi, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn vứt bọn tôi ở đây rồi mặc kệ sao?
Cửa sổ trong phòng này rất cao, vậy nên tôi cũng không có cách nào trèo lên để xem tình hình bên ngoài kia thế nào. Tuy nhiên tôi cũng thử mở cánh cửa xem sao nhưng đáng tiếc, cánh cửa này không thể mở được. Nó đã bị xiềng xích khóa từ bên ngoài, nhìn qua kẽ hở tôi không thấy bất kỳ người nào, thật không biết bọn họ kéo nhau đi đâu hết rồi. “Huỳnh Bảo Nhi, bụng cô có cần thiết phải kêu to như thế không.” Nguyễn Mỹ không vui liếc nhìn tôi, trên mặt mang theo vài tia châm chọc.
Dường như đối với cô ta thì việc đói bụng là một hành động rất mất mặt thì phải.
Tôi liếc mắt nhìn Nguyễn Mỹ, nói với giọng lạnh như băng: “Chẳng lẽ bụng cô không kêu sao? Nếu có bản lĩnh thì hãy tự nói với bụng mình là đừng có đánh trống nữa đi.” “Cô nghĩ tôi giống cô à? Một người không được dạy dỗ đàng hoàng như cô mà dám so sánh với tôi sao?” “Òng ọc.” Nguyễn Mỹ còn chưa nói hết câu đã bị cái bụng của mình phản bội, đột nhiên bụng của cô ta phát ra một tiếng kêu lớn. Tôi nghe xong không kiềm chế được bật cười một tiếng, còn Nguyễn Mỹ thì bị tiếng cười của tôi chọc cho tức giận, hung tợn trừng mắt với tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, cô dám cười nhạo tôi sao?”
Cười nhạo? Sức tưởng tượng của Nguyễn Mỹ thật sự không phong phú đến mức đấy chứ.
Tôi đưa mắt nhìn Nguyễn Mỹ với nét mặt pha chút giễu cợt, châm chọc nói: “Vậy mà cô cũng nghĩ ra được sao? Nếu tôi là cô thì bây giờ tôi sẽ ngồi im để giữ gìn thể lực của mình chứ không ồn ào như cô đâu” “Cô mới nói gì đó? Cô dám mång tôi sao…” “Cái gì mà ồn ào hả?” Nguyễn Mỹ thở phì phò, lên tiếng phản bác lại lời nói của tôi. Đúng lúc này, cánh cửa sắt từ đầu đến giờ vốn không có động tĩnh gì, đột nhiên lại được người nào đó mở ra.
Người đang mở cửa chính là tay đàn ông đã ép chúng tôi lên xe, hắn đang bước vào, trên tay còn xách theo một hộp cơm.
Hắn không hài lòng liếc mắt nhìn tôi và Nguyễn Mỹ, sau đó thẳng tay ném hộp cơm xuống nền đất.
Nhìn hộp cơm bị ném lăn lông lốc trên nền đất, bụng tôi lại bắt đầu đánh trống kêu oan.
Tôi lập tức cầm hộp cơm lên, mở ra ăn. “Hai người các cô đều là phụ nữ của Trần Thanh Vũ sao?” Người đàn ông kia cũng không rời đi ngay, hắn ngồi ở một chỗ cách chúng tôi không xa, nhìn chúng tôi hỏi.
Tôi còn chưa kịp trả lời là không phải thì người phụ nữ ngu ngốc tên Nguyễn Mỹ kia đã vội tranh lời, nói với giọng hết sức kiêu ngạo: “Nếu các người đã biết tôi là vợ sắp cưới của Trần Thanh Vũ rồi thì sao còn không mau thả tôi ra đi.” “Ô? Cô là vợ sắp cưới của Trần Thanh Vũ.” Người đàn ông kia vừa nghe xong thì hắn lập tức quay sang nhìn Nguyễn Mỹ với vẻ mặt ngập tràn hứng thú.
Tôi nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt, thật sự không hiểu được rốt cuộc mục đích của hắn là gì. “Thế nào? Không tin tôi sao? Nói cho các anh biết, khắp cái thành phố này không ai là không biết tin tức tôi và Trần Thanh Vũ đã đính hôn.”
Nhìn nét mặt và dáng vẻ kiêu ngạo kia của Nguyễn Mỹ, tôi thật sự chỉ muốn phun ra một câu chửi thề, nhưng nghĩ lại thì nhịn vẫn hơn. “Vậy tại sao tôi lại nghe người ta nói, người phụ nữ mà Trần Thanh Vũ thích chính là Huỳnh Bảo Nhi chứ?” Người đàn ông kia dùng ngón tay chỉ thẳng mặt tôi, cười nói với Nguyễn Mỹ.
Nguyễn Mỹ nghe xong, cô ta ném thẳng hộp cơm xuống nền đất, giận dữ nói: “Anh mới nói cái gì hả? Là ai nói với anh như vậy?” “Khụ khu.” Nhìn dáng vẻ sồn sồn đó của Nguyễn Mỹ, tôi không thể tiếp tục ngồi im, đành ho khan một tiếng nhắc nhở cô ta rằng đừng có quên kế hoạch.
Nguyễn Mỹ nhìn tôi, cô ta ngồi xuống lần nữa, nhìn người đàn ông kia rồi nói với vẻ không hài lòng: “Không có chuyện đấy đâu, Huỳnh Bảo Nhi là vợ trước của Trần Thanh Vũ, hai người họ đã ly hôn rồi. Hiện giờ cô ta không còn bất kỳ quan hệ gì với Trần Thanh Vũ nữa, mà rốt cuộc mục đích của mấy người là gì, tại sao lại giam giữ chúng tôi ở đây?” “Cũng