18 tháng sau.Khoảng thời gian này tuy không ngắn cũng không dài nhưng đối với một số người,nó chẳng khác nào vũ khí bào mòn thể xác,gặm nhấm tâm hồn bị tổn thương càng sâu hơn.Chu Tiểu Thiên bỏ đi.Đứa cháu gái Uy Uy cũng vậy.Hai bên gia đình khi biết tin được tin động trời này đều náo loạn cả lên,bắt đầu đi tìm kiếm hai mẹ con Tiểu Thiên bất chấp sáng đêm.Một người phụ nữ không có gì trong tay như Chu Tiểu Thiên làm sao có thể một mình nuôi con được chứ?Trách móc cô chỉ nghĩ cho bản thân,thế thì con trai bọn họ phải làm sao mới tốt lên đây?Lúc ông bà Lưu nhận được cuộc gọi của Cẩn Duệ,hai người lao đến căn hộ của hai vợ chồng,giật mình hoảng sợ.Một người đàn ông thông minh, giỏi giang,khéo léo trên giới kiến trúc sư,là hình mẫu anh chồng quốc dân trong mắt bao nhiêu người,thế mà giờ lại chật vật,đáng thương thế kia.Bà Lưu không chịu nổi cảnh tượng này,ôm Cẩn Duệ vào lòng khóc nức nở, khóe mắt ông Lưu cũng ươn ướt.Cẩn Duệ cứ vô tri vô giác,lẩm bẩm gọi ‘’Thiên Thiên’’ suốt, tay anh còn đang giữ lấy bức ảnh cưới của cả hai.Thiên Thiên của anh lúc chụp hình,cười vui vẻ hạnh phúc với anh như vậy…Bây giờ anh mới phát hiện ra,cô mang đi hết tất cả chỉ trừ những thứ có liên quan đến anh.Sau đó,Lưu Cẩn Duệ đổ bệnh nặng,sa sút hẳn,công việc,dự án đành phải tạm thời giao cho người khác xử lý.‘’Con trai,ăn một chút đi’’.Trong phòng ngủ quen thuộc,tia nắng mới len lỏi, nghịch ngợm chiếu thẳng vào một bên sườn mặt anh,những đám mây trắng trôi chầm chậm trên bầu trời xanh lam.Cẩn Duệ nằm trên giường,lắc đầu từ chối,tiếp tục tập trung ngắm mây,không quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.Bà Lưu thở dài,không bắt ép anh nữa,rốt cuộc anh bị Chu Tiểu Thiên mê hoặc kiểu gì mà cứ sống chết đòi ở lại cái căn hộ chết tiệt này.‘’Con đợi hai mẹ con cô ấy về’’Câu nói ấy cứ vang vọng mãi trong kí ức của bà Lưu,dù xót con nhưng cũng không thể để anh một mình được.Chu Tiểu Thiên,cô dám mang cháu nội tôi đi luôn đi,đợi tôi tìm được cô,tính hết một lượt!‘’Ách xì!’’.Ở một nơi khá xa khu vực trung tâm,người vừa được điểm danh không biết ai nhắc mà Chu Tiểu Thiên tôi còn bị lạnh cả sống lưng.Rút tờ khăn giấy trên bàn lau mũi sạch sẽ rồi ném vào sọt rác,tôi tắt ti vi,đứng dậy ra ngoài dãy nhà trọ kêu Uy Uy về.Bé gái đáng yêu đã gần được 3 tuổi,trông càng lớn càng giống người đàn ông đó,cô bé mặc đồ bộ trái dâu,đơn giản mà không quê mùa chút nào.Nghe được tiếng mẹ ,Uy Uy đang chơi bắt ốc sên với mấy bé khác liền dừng lại,đi về phía mẹ ,xệ môi nói.‘’Con chưa muốn về’’.Uy Uy chớp mắt đẹp năn nỉ.‘’Uy Uy ngoan nào,mẹ còn phải đi làm nữa’’.Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm,đi bộ trên đường,bên phải tôi là một con kênh nước ngọt,cỏ mọc xung quanh,gió bay xào xạc,vài bông hoa dại lắc lư theo.Gió hơi lớn khiến mái tóc dài của tôi bay loạn,tôi vén ra sau tai,về tới nhà,thay bộ đồng phục xong không quên dặn dò Uy Uy.‘’Tuyệt đối không cho bất cứ ai,kể cả có là bạn hay gì với mẹ cũng không được mở cửa,nghe chưa?’’‘’Lỡ như ba tới đón chúng ta thì sao?’’.Uy Uy ngây thơ nói.‘’Mẹ …đi đây”Tôi bị kinh ngạc nên nói vấp,cười cười lảng tránh ,hôn má con rồi xách túi ra cửa,khóa cửa sổ với cửa ra vào thật cẩn thận.Hai mẹ con tôi sống ở dãy nhà trọ này đã được hơn 1 năm,tôi biết rằng an ninh không được tốt cho lắm,khác hoàn toàn với lúc còn ở căn hộ cao cấp.Không có bảo vệ,buổi tối lại không có đèn,vân vân…đủ thứ trên đời.Chu Tiểu Thiên tôi giống như một tờ giấy trắng,thoát ra khỏi cái lồng giam của anh ta,bước ra xã hội bên ngoài,tôi mới thấy nó mới lạ,phức tạp,khó khăn đến nhường nào.Hậu quả của việc không học hành đến nơi đến chốn,không có bằng cấp ,không ai muốn nhận tôi cả,tôi đành phải chuyển chỗ ở rất nhiều nơi để tìm công việc lao động chân tay.Tới chỗ làm,việc đầu tiên thường ngày là phải nhớ bấm dấu vân tay,sau đó đem đồ dùng cá nhân bỏ vào tủ.‘’Chu Tiểu Thiên ,cô lại tới trễ lần nữa,cô phải chọc tức tôi cô ngủ mới ngon hay sao?!’’.‘’Em xin lỗi,chị Lý,do…’’‘’Dừng,dừng,đừng lý do lý trấu’’Chị Lý đứng trước mặt tôi là chủ ở đây,chị ta mới mở xưởng sản xuất,phân phối giày cao gót gần đây nên thiếu nhân lực trầm trọng nên một nhân viên phải làm rất nhiều công đoạn,tôi lại thường xuyên đến trễ,chị ta sợ không giao hàng đúng hạn cho khách ,quát tôi thậm tệ.Chị ta khoanh tay trước ngực,nét mặt vặn vẹo khó chịu,tôi liền thức thời té nhanh về chỗ của tôi,bắt tay vào đóng gói giày vào hộp.Trong lúc làm,tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt bức người của chị ta vẫn đặt trên người tôi,tôi tự hỏi,chị ta có thấy mệt khi hành người khác không?Đến gần đầu giờ chiều,chị ta đã đi ra ngoài,tôi vừa mới bỏ cái bánh chiên vào miệng,đồng nghiệp ngồi kế bên nhận được tin nhắn của chị Lý,huých huých khuỷu tay vào người tôi,nói.‘’Tiểu Thiên,chị Lý để quên đồ ở trong phòng làm việc nên dặn cô đến phòng chị ấy lấy đem tới…’’Tôi nuốt ực cái bánh xuống cổ họng,gật đầu,lau tay dính dầu mỡ vào khăn giấy,đứng dậy đi vào phòng bà chủ.Tuy bề ngoài chị Lý gọn gàng sạch sẽ nhưng chỗ này có phải hơi bừa bộn không,đồ đạc ,nguyên liệu làm giày vương vãi khắp nơi,chẳng khác cái nhà kho thứ hai để chứa giày.Chu Tiểu Thiên đảo mắt một vòng đã thấy sấp giấy mẫu giày bìa màu xanh,kẹp bên người rồi ra ngoài chào tạm biệt Tuệ Tuệ-đồng nghiệp thân nhất của tôi.Tôi dự định đi giao cái này xong sẽ về nhà luôn nên thu dọn túi xách ,bắt chuyến xe buýt tới địa chỉ ghi chú trong điện thoại.Xa quá!Tới nơi,tôi gọi cho chị Lý xuống lấy tài liệu,trong lúc chờ đợi,tôi chán nản đi dạo xung quanh,đến ngã rẽ vào nhà vệ sinh,phát ra giọng nói có chút quen.‘’Vâng,em sẽ liên lạc lại với