-“Thưa Huyết tổng, kết quả vẫn như các lần trước, chúng tôi vẫn không thể tìm ra”.
Trên tầng thứ 30 của một tòa nhà cao chọc trời.
Trong căn phòng chủ tịch rộng lớn có thể quan sát được toàn cảnh thành phố xa hoa, lộng lẫy kia qua lớp kính trong suốt.
Một cô gái độ 25 tuổi đang cung kính cúi đầu trước nữ Tổng tài quyền lực với gương mặt sắc xảo, đẹp như tạc tượng, thân hình đạt đến mức hoàn hảo đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế Tổng Giám đốc vô cùng uy nghiêm.
Trong bộ vest đen của hãng thời trang đình đám LD hai tay xoa xoa bên thái dương tỏ rõ vẻ mệt mỏi pha chút thất vọng.
- “Được rồi.
Em ra ngoài trước đi.
Nhưng vẫn tiếp tục giúp tôi điều tra”.
- “Cũng đã 9 năm hơn rồi em e là…”
- “Dù có 9 năm hay 90 năm đi nữa tôi cũng phải tìm ra cho bằng được”.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng quyết đoán.
Khẩu khí lạnh lùng khiến cho Tịnh Kỳ-trợ lý thân cận của cô không dám nói thêm câu nào.
Chỉ lặng lẽ cúi đầu chào.
-“Em sẽ cố gắng hết sức.
Em xin phép”.
Trong căn phòng rộng lớn ấy chỉ còn lại 1 mình.
Bỗng cô đứng bật dậy đi đến bên tấm hình được đặt cẩn thận trên chiếc kệ trang trọng.
Trong hình là người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bế trên tay là một bé gái miệng đang ngậm núʍ ѵú giả.
Bên cạnh là một người phụ nữ với gương mặt hiền lành, phúc hậu.
Cả hai đều nở nụ cười tươi tắn lộ rõ sự hạnh phúc.
Chợt lòng cô quặn thắt lại, tim cô đau như ai đó dùng dao cứa vào hàng trăm vết.
Nước mắt tự khắc lăn dài trên má.
Không còn dáng vẻ uy nghiêm, lạnh lùng của một nữ cường nhân nữa mà thay vào đó là một cô gái bé nhỏ, yếu đuối cần được quan tâm và che chở.
Thốt lên từng chữ trong uất nghẹn khiến ai nghe qua cũng không khỏi nhói lòng:
-“Tại sao? Tại sao cha mẹ lại bỏ tiểu Quân mà đi.
Hai người có biết tiểu Quân nhớ hai người lắm không? Nhất định.
Nhất định con sẽ tìm ra kẻ đã hại gia đình mình khiến hai người không từ mà biệt”.
Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sâu xa khó đoán, sắc bén đến nổi khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Đúng.
Họ chính là cha mẹ của Huyết Hiểu Quân cô.
Cha cô vốn là chủ tịch nổi tiếng của một tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì trong nước.
Vì công ty bị phá sản.
Cha cô gặp tai nạn mà đột ngột qua đời.
Mẹ cô vì quá đau buồn, sinh ra bệnh mà mất ngay sau 3 tháng.
Một cô gái tuổi mới 18.
Cái tuổi đẹp nhất đời người, vô ưu vô lo.
Ấy vậy mà cô lại chịu hết cú sốc này đến cú sốc kia.
Đối mặt hết chuyện đau buồn này đến chuyện đau lòng khác.
Thử hỏi cuộc sống có quá bất công với cô không? Huống hồ Huyết Hiểu Quân còn là một tiểu thư quyền quý, là bảo vật của cha mẹ cô, được cưng chiều từ nhỏ, người người ngưỡng mộ.
Bỗng chốc từ trên đỉnh cao danh vọng chớp mắt lại rơi vào vực đen sâu thẩm.
Với một tấm thân nhỏ bé mới chập chững bước những bước đầu tiên vào đời.
Như vậy là quá sức chịu đựng rồi!
Cảnh sát đã vào cuộc điểu tra cái chết của cha cô và cuối cùng lại đưa ra kết luận đó chỉ là một vụ tai nạn.
Nhưng Hiểu Quân lại không nghĩ thế.
“Bọ cạp tím” - trước khi ra đi cha cô chỉ nói vỏn vẹn ba chữ.
9 năm qua ngày nào cô cũng cho người tìm kiếm, điều tra.
Tuy nhiên một chút manh mối nhỏ cũng không truy ra được.
Vô vọng vẫn hoàn vô vọng.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tại phòng khách của một biệt phủ rộng lớn đến ngút tầm mắt, được bày trí xa hoa, cầu kỳ với toàn đồ vật xa xỉ, đắt tiền, một người đàn ông tuấn tú, không ngoa khi nói gương mặt anh đạt đến tỷ lệ vàng đang tựa lưng lên chiếc ghế sô pha lạnh lùng cất giọng:
-“Kết quả”.
Gì vậy trời? Có cần phải kiệm lời đến thế hay không? Tuy nhiên đáp lại câu nói ngắn gọn trên của anh là một thái độ vô cùng cung kính:
-“Thưa Âu tổng chúng tôi đã bắt được tên nội gián nhưng tra khảo thế nào đi nữa hắn vẫn không chịu khai ra dù chỉ là nửa lời”.
Vừa dứt lời Trạch Dương cảm thấy lạnh sống lưng.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén kia của Âu Vũ Hàn phóng về phía thuộc hạ của mình như muốn gϊếŧ người ngay lập tức.
Đoạn anh đập mạnh xuống bàn quát lớn:
-“Tôi nuôi các người chỉ để làm cảnh, ra oai với thiên hạ thôi sao?”
Trạch Dương không dám hé môi nửa lời chỉ cúi gập đầu, mồ hôi không ngừng toát ra ướt đẫm cả áo.
Cũng đúng.
Trước cơn thịnh nộ của Âu Vũ Hàn anh - người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng, quyết đoán trên thương trường, khét tiếng tàn nhẫn trong giới hắc đạo thì không ai không lấy làm kinh sợ.
Vả lại Trạch Dương cũng đi theo anh 10 năm là trợ thủ đắc lực của anh chứng kiến không biết bao nhiêu lần ra tay hết sức tàn độc của anh nên có phần kinh hãi là chuyện hết sức bình thường.
-“Chuẩn bị xe”.
Anh ra lệnh không thừa không thiếu chữ nào.
-“Vâng! Thưa Âu tổng”.
Trạch Dương nhanh chóng nhận lệnh.
15 phút sau chiếc xe Lamborghini Huracan mui trần hiện đại dừng trước KINGGG - quán bar lớn nhất thành phố Hải Thượng này.
Âu Vũ Hàn bước ra trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả những người có mặt ở đó.
Người đàn ông với gương mặt hoàn mỹ, ngũ quan tinh tế, 1m89-chiều cao đáng mơ ước cùng với cơ bắp săn chắc, vạm vỡ là ao ước của bao cô gái.
Thế nhưng gϊếŧ chết người đối diện vẫn là sự lạnh lùng, băng sản ngàn năm của anh.
Không để tâm đến những ánh nhìn xung quanh, với đôi chân thon dài, Vũ Hàn rảo bước nhanh đến căn phòng VIP vốn dĩ dành riêng cho mình trên tầng 3.
Không đợi anh lên tiếng, tên thuộc hạ đứng canh bên ngoài nhanh