Lại một lần nữa anh ở trước phòng phẫu thuật với tâm thế đợi chờ, hồi hộp, lo lắng khôn nguôi như thế này.
Từng phút từng giây trôi qua như ngồi trên đống lửa vậy.
Nóng ran đến cực hạn.
Ông bà Trần cùng với bà nội và mẹ anh cũng không hơn gì.
Khi nào ánh đèn đỏ vẫn còn sáng rực là khi đó vẫn còn ấp ủ nỗi bồn chồn vô độ.
Một khoảng lặng bao trùm lấy toàn bộ dãy hành lang trắng xóa của bệnh viện, cho đến khi…
“Cạch”
…Viện trưởng Robert Hiddleston người đích thân làm phẫu thuật cho cô đẩy cửa đi ra.
Âu Vũ Hàn không đợi được nữa lập tức đứng bặt dậy dời bước đến chỗ ông gấp gáp:
-“Bác Robert, cô ấy sao rồi? Ca phẫu thuật…thế nào?”
-“Không xuất hiện tình trạng bất thường coi như thành công rồi.”
Robert Hiddleston đưa tay kéo khẩu trang xuống ôn tồn cất giọng trên môi không quên nở một nụ cười rạng rỡ.
Âu Vũ Hàn vừa nghe đến đây đã ôm mặt xoay người để cho những giọt nước mắt hạnh phúc tự do thoát ly khỏi hốc mắt.
Người đàn ông tàn bạo, oai vệ này lại khóc một lần nữa rồi và…vẫn vì cô.
Mọi người cũng đều hưởng ứng rồi cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cong lên vui sướng vô cùng.
-“Con bé không sao rồi!”
Hai dòng lệ trắng tuôn trào trên khuôn mặt của ông lão già nua len lỏi theo vết nhăn nơi đuôi mắt tự do vi hành.
Bà Trần cũng nắm chặt tay ông lưng tròng nghẹn ngào.
-“Mẹ à! Con bé bình an rồi!”
Phu nhân điềm tĩnh thường ngày của Quan gia hôm nay lại ôm chầm lấy bà nội của anh tự ý phóng thích cảm xúc ra bên ngoài mà không còn quan tâm đến hình tượng nữa.
Nội tổ mẫu khó tính cũng chẳng để ý đến ánh nhìn xung quanh vuốt ve lưng bà Quan mà nức nở.
Phải thừa nhận một điều sự hiện diện của Huyết Hiểu Quân cô đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu vắng trong lòng tất cả các người bọn họ rồi.
Thậm chí có thể nói là Hiểu Quân lại có sức mạnh để thay đổi con người và phá vỡ cả những nguyên tắc cứng nhắc, tưởng chừng như vĩnh cửu của toàn bộ trong mấy chục năm qua.
Vì Huyết Hiểu Quân còn rất yếu nên chỉ được một người vào thăm.
Đương nhiên không ai khác mà là Vũ Hàn chồng cô.
Anh ngồi bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay trắng mịn của Hiểu Quân thi thoảng lại đặt lên đó một nụ hôn.
Đôi mắt ưng nhu tình vẫn dán chặt lên người cô mà chẳng tránh được xót xa.
Huyết Hiểu Quân vẫn nằm đó, hơi thở cứ đều đều, nhắm nghiền, thả lỏng cơ thể.
“Ưm…”
Trời tối muộn thì Hiểu Quân cũng tỉnh lại, Âu Vũ Hàn đang cẩn thận lau từng ngón tay cho cô, nghe thanh âm quen thuộc vang lên thì lập tức ngẩng mặt, thấy hàng mi cong vút của Hiểu Quân khẽ động anh suиɠ sướиɠ vô cùng, không tự chủ được mà ôm chầm lấy cô giọng trầm