Tuy là đại tiểu thư con nhà quyền quý nhưng Tô Thư Di lại có sở thích rất đặc biệt.
Đó chính là dậy sớm ngắm bình minh.
Dù trong nước hay ra nước ngoài làm việc, có bận rộn đến đâu cô cũng tranh thủ ngắm nhìn những tia nắng ban mai ấm áp đó.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, đang đi dạo ngoài vườn đón nắng sớm, xem hoa đua nở thưởng thức bản nhạc hòa tấu đặc sắc của những chú chim làm cô hạnh phúc biết bao.
“Ting tong”
Bỗng đang hòa mình vào bầu không khí yên tĩnh đó thì tiếng chuông ngoài cổng vang lên ngắt ngang mạch cảm xúc của cô.
Đợi hồi lâu không thấy ai ra mở cửa Thư Di mới sựt nhớ quản gia Triệu đã xin phép về quê ít hôm, còn những người giúp việc khác lại đang loay hoay dọn dẹp trong nhà.
Vì không thích ồn ào nên cô cũng thuê rất ít người làm.
Thấy vậy Thư Di đành phải ra mở cửa.
Vị khách này khiến Tô Thư Di không khỏi bất ngờ.
Anh hôm nay không diện âu phục mà lại là một bộ đồ thể thao màu đen rất thoải mái và năng động nhưng vẫn không thể nào ngăn cản sức hút bức người toát ra từ người đàn ông này.
-“Là anh à?”
-“Chào cô.
Có gì lạ lắm sao?”
-“À không.
Anh là đến tìm Hiểu Quân?”
-“Cô ấy đã đi làm chưa?”
-“Con sâu lười như cậu ấy thì giờ này sao ra khỏi kén được.”
Âu Vũ Hàn không nói không rằng chỉ nở nụ cười ma mị.
Chỉ có trời mới biết trong đầu anh đang nghĩ gì.
-“Anh vào đi!”
“Người gì đâu mà đẹp trai, phong độ quá vậy không biết.”
Thư Di đi sau anh không ngớt lời khen ngợi.
-“Anh ngồi đi! Để tôi gọi cậu ấy xuống.”
-“Không cần đâu.
Phiền cô đưa tôi lên phòng cô ấy được không?”
-“Anh là muốn…”
-“Phá kén.”
Hai người này đã thân đến mức này rồi sao? Tô Thư Di nghĩ thầm trong bụng phải bắt Hiểu Quân cô đền bù mới được.
Miệng thì nói là bạn thân không che giấu nhau chuyện gì mà lại không nói với cô tin tốt này.
Thật đáng trách mà.
-“Không thành vấn đề.”
Đoạn Tô Thư Di đưa Vũ Hàn đến trước phòng cô, toan gõ cửa thì bì anh ngăn lại:
-“Cô có thể xuống dưới được rồi.”
-“Ờ được.
Không phiền hai người.”
Dứt lời Thư Di nhanh chóng xuống phòng khách mà không khỏi hoang mang.
Đến tận nhà, vô tận phòng ai biết được hai con người đó sẽ làm gì trong đó.
Ở dưới nhà mà cô không khỏi suy nghĩ diễn vong vui mừng vì cô bạn thân mình đã thoát cảnh phòng không gối chiếc.
-“Đại tiểu thư à! Em còn không mau dậy đi.”
-“Còn sớm mà để tôi ngủ thêm chút nữa.”
-“Không được.
Em quên lời hứa của mình rồi sao?”
-“Hứa cái gì mà hứa.
Yên lặng chút nào.”
-“Nếu em không thức đừng trách anh nha.”
-“Tùy anh.”
Hiểu Quân vừa dứt lời chiếc eo nhỏ nhắn của mình đã bị anh xiết chặt, bỗng môi cô cảm thấy có gì đó ươn ướt.
Huyết Hiểu Quân choàng tỉnh giấc vô cùng hốt hoảng khi thấy người đàn ông mà cô vốn không để được vào mắt đang tự do hôn lấy hôn để lên đôi môi căng mọng của mình.
-“Tránh ra.
Đồ biếи ŧɦái, bệnh hoạn, vô liêm sĩ.
Ai cho anh vào đây ngang nhiên làm càng vậy hả?”
Cô không ngừng mắng chửi, đẩy mạnh anh ra khỏi người mình.
Thì ra một con người tỉnh táo trong công việc như cô lại vô thức khi chìm vào giấc ngủ.
Hiểu Quân thậm