2 tháng sau
Tại cửa hàng áo cưới nổi tiếng nhất nước Ninh - FUNHI.
-“Wow! Chị dâu, rất đẹp à nha!”
Huyết Hiểu Quân thân trong chiếc váy cưới được đặt may riêng thanh nhã bước ra làm cho tất cả các nhân viên đều trầm trồ mắt chữ A, mồm chữ O hết lời ngợi khen, Âu Vũ Hàn cũng lập tức buông bỏ quyển tạp chí trong tay mà từng bước tiến lại gần, đưa đôi mắt sắc sảo nghiệm thu một lượt từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, đột nhiên anh lại nheo nheo mi tâm, tay chống cằm gương mặt ra vẻ đăm chiêu.
Rất tinh ý, vừa quan sát thấy sự khác thường trong biểu cảm của đại thiếu gia nhà chúng ta cô chủ Đới Tuyên Nhi đã nhanh chóng cất giọng:
-“Âu tổng, anh có gì không hài lòng sao?”
Vũ Hàn vẫn nghiền ngẫm ngắm nhìn, kéo một hơi dài rồi mới buông ra tròn câu:
-“Ừm ~ cô xem, có phải phần eo quá chật rồi hay không? Như vậy Hiểu Quân sẽ cảm thấy không được thoải mái.”
Âu Vũ Hàn vừa nói vừa chỉ về phía cô, mọi người lập tức hướng ánh mắt theo tay anh mà quan sát rồi lại nhìn người bên cạnh trầm ngâm.
Quan Tử Yên liền cận mặt chăm chú:
-“Không phải chứ? Anh xem rất vừa vặn mà!”
Đới Tuyên Nhi không thể đứng yên liền cất bước đến kiểm tra, Âu Vũ Hàn lại tiếp tục:
-“Vòng 2 của cô ấy là 48cm nhưng chiếc váy này lại quá suýt sao, cô may là 48.5cm có đúng không?”
Đới Tuyên Nhi nhìn Huyết Hiểu Quân không tránh khỏi ngạc nhiên mà vô thức đáp lời:
-“Đúng vậy! Sao anh biết?”
Âu Vũ Hàn ngay tức khắc lắc đầu:
-“Không được, phải mặc trong nhiều giờ liền…thêm đi! 49cm.”
“Cái gì? CEO Khang Thịnh mà mặc cả đến vậy sao chứ?”
Đới Tuyên Nhi tâm can gào thét nhưng biết sao được khách hàng là thượng đế mà.
Vả lại ai bảo cô là bạn tốt của Hiểu Quân làm gì cơ chứ?
-“Được.
Tôi sẽ sửa lại ngay.”
-“Khoan đã!”
Hai nhân viên nữ nâng váy cho Hiểu Quân xoay người bước vào trong thì giọng nói lãnh đạm của anh lại vang lên, cô ngoảnh mặt hơi cau mày:
-“Sao vậy Hàn?”
-“Phần ngực xẻ quá sâu, tôi không muốn những gã đàn ông kia nhìn ngắm người phụ nữ của mình.
Phiền cô Đới!”
Vừa nghe đề nghị của anh mà tất cả đều lắc đầu thở dài, người chồng vừa lo lắng cho từng tiểu tiết, muốn vợ mình đẹp nhất, tỏa sáng nhất nhưng lại sợ người khác chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp đó quả thật là có một không ai.
Hàng hiếm à nha!
-“Có vấn đề gì Âu tổng đại nhân dặn dò luôn thể đi ạ!”
Huyết Hiểu Quân mỉm môi cười như không cười lảnh lót.
Thấy vẻ mặt chẳng mấy cảm xúc của cô anh mới gật đầu mà tha cho Đới Tuyên Nhi.
-“Bó tay với anh luôn đó Vũ Hàn!”
Quan Tử Yên phàn nàn.
-“Phải rồi.
Đới Tuyên Nhi!”
Sau khi thay đồ xong, Hiểu Quân mới lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp được thiết kế kì công, vô cùng độc đáo nhưng không kém phần sang trọng đưa cho Đới Tuyên Nhi.
Khóe môi cong lên tạo thành một đường nét hoàn hảo:
-“Nhất định phải đến nha!”
Tuyên Nhi với tay nhận lấy tươi tắn:
-“Chắc chắn không thể vắng.”
Còn đang thả mình vào cuộc trò chuyện thì tiếng chuông điện thoại của Quan Tử Yên reo lên, vừa nhấc máy Tử Yên đã biến sắc ít nhiều, trở nên lắp bắp.
Thấy vẻ lạ thường này Huyết Hiểu Quân liền cất giọng:
-“Có chuyện gì vậy?”
-“Hạo Hiên…anh ấy…”
-“Hạo Hiên thế nào?”
Hiểu Quân khẩn trương.
-“Hạo Hiên bị bắt rồi!”
Tử Yên mặt lúc trắng lúc xanh ngồi sụp xuống ghế thất thần.
-“Vậy…hiện tại anh ấy ở đâu?”
-“Bị nhốt ở Vũ bang.
Đúng rồi em phải đến đó, em phải đến đó ngay mới được.”
Bỏ lại một câu, Quan Tử Yên không nghi ngờ mà vội vã lên xe lái đi, bỏ lại cô ngơ ngác đứng nhìn.
Như nhìn ra được khúc mắc gì đó Hiểu Quân liền thắc mắc:
-“Hàn, kẻ nào ngốc đến độ bắt cóc phó bang ngay tại căn cứ rồi lại trói tại đó luôn vậy?”
Âu Vũ Hàn nở một nụ cười đầy ẩn ý:
-“Trần Hạo Hiên bắt Lagan a.”
Dứt lời anh nắm tay Hiểu Quân một hướng theo sau Quan Tử Yên.
Chiếc ô tô hung hăng càng quét trên đường không mấy chốc đã đến được Vũ bang.
Quan Tử Yên không đợi được nữa vội vàng tung cửa chạy vào trong.
Vừa đến tấm chắn thép kiên cố đã bị hai tên lính canh trùm kín mặt ngăn cản.
Cô không còn nghĩ được gì nữa lập tức trừng mắt quát lớn:
-“Trần Hạo Hiên ở đâu?”
Một giọng cười giòn giã từ