Trong căn phòng bệnh rộng lớn, đầy đủ tiện nghi, Âu Vũ Hàn vẫn ngồi miết trên ghế nhìn Tôn Bá Thăng im thin thít trên giường, phổi vẫn có thể đổi trao khí không với bên ngoài, tim vẫn còn đang đập từng nhịp một để bơm máu đến tận từng cơ quan và hàng nghìn tỷ tế bào vẫn đương hoạt động, thực hiện cái nhiệm vụ vốn có của nó nhưng vì cớ gì thân thể này vẫn nằm bất động? Không nói không rằng cũng chẳng thèm động đậy?
-“Không phải ông nói sẽ chuộc lỗi với tôi và mẹ sao? Ông nói mà không giữ lời, ông cứ mãi nằm đây thì làm được à?”
Âu Vũ Hàn đặt tay mình lên tay Tôn Bá Thăng cố gắng kìm nén đến nỗi giọng đã lạc đi, từng câu buông ra đều ngập tràn trong uất nghẹn.
-“Bác sĩ, bác sĩ…”
Âu Vũ Hàn vừa ngẩng mặt lên nhìn thì giọt nước mắt của Tôn Bá Thăng cũng trực trào mà lăn dài trên má.
Anh hốt hoảng sải những bước dài chạy đi.
Chiếc ống nghe vừa được tháo xuống Âu Vũ Hàn đã hết sức khẩn trương:
-“Sao rồi? Ông ấy…có phải ông ấy đã tỉnh lại không?”
Vị bác sĩ kia lập tức thở dài bỏ hai tay vào túi áo trắng mà lắc đầu.
-“Sao có thể chứ? Rõ ràng ông ấy đã khóc kia mà.”
-“Âu tổng bình tĩnh.
Đây có thể tạm gọi là tỉnh táo trong trạng thái sống thực vật.
Với căn bệnh này thì hiện tượng chảy nước mắt cũng rất bình thường.
Bởi vì vốn dĩ thân não vẫn hoạt động, nhưng do người bệnh sẽ không có nhận thức hoặc mất chức năng nhận thức nên mới không có phản ứng lại nhiều.”
Thoáng nhìn ra vẻ thất vọng trên gương mặt Vũ Hàn, nam bác sĩ tiếp tục:
-“Nhưng nói chuyện với người bệnh cũng là một cách giúp họ sớm hồi phục hơn.
Nếu có thể mong Âu tổng sẽ hỗ trợ chúng tôi.”
Dứt lời nam bác sĩ vỗ vào vai anh như một lời an ủi, động viên rồi cất bước ra ngoài.
Âu Vũ Hàn cũng trở nên lặng thinh nhìn Tôn Bá Thăng rồi nhìn lại dấu tích mới vừa khô của hạt lệ trong suốt lúc nãy mà đau nhói.
-“Bây giờ không còn là ông, mà chính tôi mới phải sống trong cảm giác lầm lỗi.”
Âu Vũ Hàn siết chặt vào thanh giường lạnh băng mà buông ra một câu khiến ai nghe qua cũng chẳng tránh được xót xa, thương cảm.
Dù biết vết thương trên đầu ba mình không phải do bản thân tạo ra, thừa nhớ vũng máu đỏ thẫm đó là thấm vào mặt đường vô giác chứ bản thân không hề chiếm lấy một giọt nào và sâu thẳm trong thâm tâm anh hoàn toàn không bao giờ muốn vụ tai nạn đó xảy ra nhưng tại sao anh lại luôn dằn vặt, đày ải tâm can mình như thế này?
Biết là thừa thải nhưng Âu Vũ Hàn vẫn luôn nuôi nấng câu thần chú của con người mỗi khi sai lầm: Phải chi hôm đó anh vui vẻ chào đón ba mình, không buông lời đuổi xua thì mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi.
Phải chi anh chịu bỏ cái tôi của mình xuống thì ba anh đã không phải chịu cảnh sống mà như đã chết này.
Phải chi anh chịu bình tĩnh một lần ngồi lại nói chuyện thì bây giờ anh đã không phải ân hận mà “phải chi” nhiều như anh đã, đang và sẽ như vầy.
Rồi cũng 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, tròn trăng một tháng lại hết hai tháng, Tôn Bá Thăng vẫn lì thân trong bệnh viện.
Âu Vũ Hàn vẫn ngày qua ngày dày vò, hối hận.
Nhưng mọi thứ đều chẳng thay đổi được gì.
Hôm nay lại đúng