‘Ting tong’
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì tiếng chuông vang lên, một nữ người làm nhanh chóng chạy ra mở cửa
-“Xin hỏi tiểu thư muốn tìm ai?”
Thấy người hầu nhìn mình có vẻ nghi hoặc Tịnh Kỳ vội lên tiếng:
-“Chào chị.
Tôi là Tịnh Kỳ thư ký riêng của Huyết tổng, tôi tới tìm chị ấy có chút việc.”
-“Mời cô vào.
Thiếu phu nhân đang ở bên trong.”
Nghe nói là thư ký của Hiểu Quân thì cô người làm không dám ngăn cản, liền tươi cười chào đón nồng nhiệt hơn.
-“Cảm ơn.” Tịnh Kỳ cũng vui vẻ theo vào trong.
Đảo mắt một vòng trang viên Tịnh Kỳ lòng không khỏi cảm thán.
Quả thật nơi này là quá rộng đi.
Mỏi cả chân mới đến được bậc thang dẫn vào phòng khách.
Vừa thấy cô Tịnh Kỳ đã cười híp cả mắt vui đến không tả nỗi.
Cũng đúng.
Đã gần 1 tháng nay chỉ nghe giọng cô qua điện thoại nào được gặp trực tiếp, sớm tối kề cận như lúc trước nên vui mừng cũng là lẽ đương nhiên.
-“Chị Hiểu Quân.”
-“Tịnh Kỳ.
Đến rồi.”
-“Thiếu phu nhân tôi xin phép.” Nữ người làm cúi đầu không chút chậm trễ đi vào bếp.
-“Chị dâu, đây là…”
Nghe Tử Yên cất giọng thắc mắc cô liền đưa tay về phía Tịnh Kỳ giới thiệu:
-“À.
Giới thiệu với em đây là Tịnh Kỳ thư ký của chị.”
Rồi lại đưa mắt nhìn Tử Yên:
-“Tịnh Kỳ.
Đây là Quan Tử Yên em gái của Vũ Hàn.”
Hai người họ gật nhẹ đầu nhoẻn môi cười chào nhau.
Sựt nhớ lại túi bánh cùng với giỏ trái cây trên tay Tịnh Kỳ nhanh chóng lên tiếng:
-“Chị Hiểu Quân.
Lúc nãy tiện đường em có ghé qua cửa hàng cũ mua bánh đậu đỏ cho chị với cả mấy loại trái cây chị thích ăn nữa này.”
-“Cảm ơn em.”
Cô đưa tay đón lấy không quên kèm theo nụ cười tỏa nắng khiến người ta nhìn vào chỉ có thể là say không lối thoát mà thôi.
-“Được rồi.
Lên phòng tôi để dễ thảo luận hơn.”
Đoạn cô xoay lưng bước lên lầu, khi đi ngang qua Tử Yên vẫn không quên buông ra 4 chữ đầy dụng ý:
-“Buổi tối vui vẻ!”
Hiểu Quân nở nụ cười ma mị nhìn Tử Yên rồi cùng với Tịnh Kỳ rảo bước lên tầng.
Mở cửa đi vào Tịnh Kỳ đã phải choáng ngợp vì độ xa xỉ của căn phòng này.
Phải nói đúng hơn là của toàn bộ căn biệt phủ tráng lệ này.
Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là hàng nhập ngoại giới hạn đắt đỏ có nằm mơ cũng khó có thể nhìn thấy.
Tuy là người thay cô tham dự vô vàn tiệc lớn nhỏ ở nhiều gia đình danh gia vọng tộc nhưng so với nơi này nó chẳng là gì cả.
“Dù có tích cóp ả đời đi nữa mình cũng chỉ mua được một phần mười của chốn trang viên này thôi.” Đang nghĩ thầm bỗng Tịnh Kỳ bị tiếng nói của cô đưa trở lại thực tại:
-“Em ngồi đi.”
-“Dạ.”
Hiểu Quân liền rót cho Tịnh Kỳ một ly nước đặt cẩn thận lên bàn rồi nhàn nhã đi đến ngồi đối diện.
-“Chuẩn bị tới đâu rồi?”
-“Chưa hoàn tất ạ.” Tịnh Kỳ có chút e dè
-“Lí do?” Cô nhàn nhạt
-“Văn tổng nói muốn gặp trực tiếp chị để bàn bạc lại một số điều khoản.
Ông ấy nói có nhiều điểm