-“Cuộc hẹn tối nay với Văn tổng thì sao ạ?”
Tịnh Kỳ ôm sấp tài liệu trên tay nhìn Hiểu Quân.
-“Vẫn gặp.
Em về chuẩn bị đi.”
Hiểu Quân xoa xoa hai bên thái dương đáp.
-“Dạ được.
Chị muốn ăn gì không?”
Tịnh Kỳ nhìn cô lo lắng
-“Không cần đâu.
Em pha cho tôi một cốc cà phê.”
-“Vâng ạ.”
-“Cho tôi nữa.”
Một giọng nói quen thuộc cất lên, theo quán tính mà rời mắt khỏi những tờ giấy khô khan trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn Hiểu Quân vô cùng ngạc nhiên đứng bật dậy đi đến ôm lấy người con gái kia không quên nở một nụ cười tươi:
-“Về khi nào không báo?”
-“Vừa đến thôi.
Nghe bố mình gọi điện nên đến thẳng đây luôn.
Sao? Đến đâu rồi?”
Thư Di đưa tay vuốt những sợi tóc phũ xuống má Hiểu Quân, nhìn vẻ mệt mỏi in hằng trên gương mặt cô bạn thân mà xót xa.
-“Chưa đến đâu cả.”
Hiểu Quân thở dài nắm tay Thư Di đến ghế, cả hai cùng ngồi xuống nhìn nhau, cô tiếp tục:
-“Về bao lâu?”
-“Mãi.”
-“Mãi?”
-“Không đi nữa.”
-“Vì?”
-“Tập đoàn bên đó mở chi nhánh tại nước ta, tuy là công ty con nhưng quy mô có thể sánh ngang với các tập đoàn có tiếng bên này nên tớ xin về đây, bên đó hết thú vị rồi, vả lại làm việc trong nước được ở gần bố mẹ hơn.”
-“Ừm.
Vậy tốt rồi.
Coi như cậu biết nghĩ.”
Hiểu Quân ngã người ra ghế.
-“Nói với Vũ Hàn chưa?”
-“Vẫn chưa.
Chắc không cần tớ phải nói đâu.
Đợi tin tức lan tràn trên các trang mạng anh ấy tự khắc biết thôi.”
Thấy vẻ bình thản đến tàn nhẫn của Hiểu Quân mà Thư Di không tránh được bất ngờ:
-“Huyết tổng à.
Có lạnh lùng thế nào đi nữa thì cũng phải nghĩ cho cảm giác của người ta một chút chứ.
Thử hỏi thân là chồng mà còn biết sau cánh nhà báo nữa thì vui đến nhường nào?”
-“Anh ấy không nhỏ mọn như vậy đâu.”
-“Ý tớ đang nói không phải là nhỏ mọn hay rộng lượng mà là sự tôn trọng của đối phương dành cho mình trong một mối quan hệ.”
-“Tớ…”
-“Huyết tổng, Thư Di tiểu thư cà phê của hai người.”
-“Để đó đi.” Cô nhàn nhạt
-“Huyết tổng.
Chị hay tin gì chưa?”
-"…"
Cả hai cô không nói lời nào ngồi nghiêm mặt chờ Tịnh Kỳ nói tiếp.
-“Rõ ràng trưa nay không ít nhà báo tập trung ở công trường nào là chụp hình, quay phim các thứ nhưng đến giờ vẫn rất yên ắng, tốc độ làm việc của bọn người đó không phải chậm đến vậy chứ?”
Tịnh Kỳ gom thắc mắc nhìn Huyết Hiểu Quân.
-“Không lý nào lại như vậy được.”
Hiểu Quân không thể tin được mà nhanh chóng mở laptop tìm thông tin nhưng đúng như lời Tịnh Kỳ nói quả thật không có một dấu vết nào cả.
-“Kỳ lạ thật.
Tin này mà nói nếu đăng lên thì lợi không ít, doanh thu không nhỏ.
Nhưng mà…hay là có người chặn nguồn rồi…”
Hiểu Quân đang chăm chú vào màn hình chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ không chậm trễ đánh mặt sang Tịnh Kỳ.
Như hiểu ý cô vội khoát tay nhìn Hiểu Quân:
-“Không đâu.
Gia đình tớ tuy có người trong giới là nhưng lần này không phải.”
-“Vậy là ai được chứ?”
Hiểu Quân nheo mi tâm không thoát khỏi nghi vấn.
-“Không lẽ là…”
Không biết từ khi nào mà Thư Di và Tịnh Kỳ lại đồng lòng như thế, cùng suy nghĩ rồi cùng nhau thốt lên khiến Hiểu Quân có phần bất ngờ.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Buổi tối chiếc BWM quen thuộc dừng lại