-"…"
Trong phòng Tổng Giám đốc, Hiểu Quân ngồi vắt chéo chân uy nghiêm trên sô pha nhấm nháp chút cà phê không nói không rằng, lâu lâu lại đưa mắt liếc nhìn người đang co ro, sợ sệt trước mặt mình.
Cảm nhận được cái lạnh âm độ này con người kia giống như bị đóng băng vậy, chưa biết số phận sắp tới ra sao nên cả gan lên tiếng phá đi cái không khí im ắng đó:
-“Chị Hiểu Quân, chị gọi em lên đây là có việc gì ạ? Không phải để tâm sự đấy chứ?”
-“Muốn tâm sự sao? Vậy nói đi.”
Cô vẫn bình thản.
-"…" Con người kia vẫn không nói gì nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
-“Không có gì muốn nói sao?”
-“Dạ không ạ.”
-“Vậy được.
Để đến đồn cảnh sát nói luôn thể.”
Nghe Huyết Hiểu Quân nói đến đây con người kia bỗng run rẩy, tim đập loạn xạ như muốn nhảy tót lên cổ họng vậy, mồ hôi lã chã lắp lắp:
-“Chị Hiểu Quân…chị…chị đùa gì vậy?”
-“Hửm?”
Gương mặt lạnh băng, ánh mắt Hiểu Quân sắc hơn như đang xoáy sâu vào tận tâm can của Huyết Hải An khiến cậu ta rùng mình thay đổi cách xưng hô:
-“Huyết tổng…chị có gì căn dặn?”
-“Vay tiền làm gì?”
-“Sao chứ? Em nào có.”
-“Thật?”
-“Dạ đương nhiên, như không lại mang nợ vào người làm gì ạ?”
Huyết Hải An chưa biết rõ tình cảnh của bản thân hiện tại như thế nào nên vẫn rất cứng mồm phủ nhận.
Cô cũng không nói gì chỉ vung tay ném tệp hồ sơ trên bàn đến trước mặt Huyết Hải An, ánh mắt tập trung vào nó nhướng mày ý kêu Huyết Hải An mở ra.
Cũng không phải ngốc gì rất hiểu ý, Huyết Hải An tò mò lập tức lấy ra xem, mặt bắt đầu tái nhợt, môi không còn chút máu khi thấy trong tay mình là bản hợp đồng vay tiền, danh sách thời gian cụ thể của những lần ngân hàng chuyển khoản.
Mực đen giấy trắng, chữ kí rành rọt in hằng trên giấy vô đường chối cãi.
-“Xem đủ chưa? Tên ai vậy?”
Hiểu Quân vẫn giữ nguyên nét mặt và phong thái đó, chầm chậm từ tốn mà khiến người ta hoảng sợ, nao núng.
-“Huyết tổng em…”
-“Nguyên nhân cần số tiền này?”
-“Nếu ở công ty đây là chuyện riêng của nhân viên.
Chị không có quyền kiểm soát.”
Huyết Hải An mạnh miệng đáp trả.
-“Vậy tráo vật liệu công trình có nằm trong phạm vi kiểm soát?”
Vừa nói cô vừa đưa tay vào túi lấy ra một chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ tiện tay nhấn nút.
Lời thú tội của 4 gã công nhân kia vang lên.
Một lần nữa Huyết Hải An nín thở, run sợ.
Lần này chết chắc rồi.
Hiểu Quân nhìn Huyết Hải An bằng ánh mắt kiên định hơn.
Cúi đầu im lặng một lúc lâu Huyết Hải An mới cất giọng, nghe qua là biết Huyết Hải An đang cố kiềm nén một loại cảm xúc nào đó, giọng trầm đặc:
-“Nếu chị đã biết em cũng không giấu nữa, mẹ em…bà ấy đang bị khối u tim cần tiền để phẫu thuật nếu không…nếu không sẽ…”
Đến đây Huyết Hải An không kìm chế được nữa mà khóc nức nở quỳ rạp xuống đất năn nỉ Hiểu Quân:
-“Chị Hiểu Quân, em xin chị đừng đưa em đến cảnh sát, nếu mẹ em biết chuyện này chỉ sợ bà ấy không chịu nổi mất.
Em xin chị mà.”
Tình thế hiện tại Hiểu Quân không thể nào vô tình được nữa.
Cùng cảnh ngộ sẽ sinh lòng thương cảm.
Huống hồ gì mẹ Huyết Hải An cũng là cô ruột của Huyết Hiểu Quân.
Chưa kể đến lúc gặp biến cố cũng chỉ có Huyết Linh Lan lui tới phụ cô chăm sóc cho mẹ những ngày cuối đời.
Đoạn Hiểu