Một nữ nhân xinh đẹp khoác trên mình chiếc váy đen ôm sát cơ thể để lộ ra đường cong hoàn hảo, 3 vòng chuẩn xác không chê vào đâu được.
Vừa thấy cô trên đôi giày cao gót cùng màu sải bước đi vào thì toàn bộ đã hướng ra nhìn mê mẩn không chớp mắt, với vị khách quý này Liễu gia nồng hậu tiếp đón:
-“Tiểu Quân đến rồi sao?”
Bà Liễu hối hả, rối rít nắm tay Hiểu Quân dẫn vào trong, xưng hô nghe có vẻ thân thiết từ bao đời.
-“Chào phu nhân.”
Cô chỉ cười nhạt vỏn vẹn đáp một câu xúc tích.
-“Vợ tương lai, đến rồi sao?”
Từ cửa lớn Liễu Phi cầm ly rượu bước ra cách nói hàm hồ khiến cô không thể chịu được lên tiếng nhắc nhở không chút nể nang:
-“Xin Liễu thiếu cẩn trọng.”
Thấy Hiểu Quân không được vui bà Liễu lập tức liếc mắt về con trai mình giả vờ trách móc:
-“Thằng nhóc này.
Dù gì cũng còn 1 tháng nữa mới đính hôn.
Có cần nôn nóng đến vậy không?”
Đúng là hai con người này không biết trời cao đất dày là như thế nào mà.
Chưa đến giờ chấp nhất cô cũng chán không muốn tranh cãi liền đi vào trong.
Lúc này bọn người Huyết Lợi cũng đã dừng xe trước cổng vội vã đi vào, thật không có chút dáng vấp quý phái nào, cười cười nói nói không ngớt, tay bắt mặt mừng buông lời nịnh hót, cố gắng làm thân với tất cả gia đình phú hào, doanh nhân có mặt trong bữa tiệc.
Với phong cách này không ai nhận ra Huyết Hiểu Quân và cha con Huyết Lợi có quan hệ huyết thống cả.
Nhìn những con người tại đây Hiểu Quân cười khẩy một cái thắc mắc không biết bọn họ định giở trò gì nữa đây? Không phải muốn tuyên bố hôn sự ảo ảnh kia đó chứ? Nghĩ cũng thật buồn cười là bọn người này lại muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô.
Huyết thị muốn cậy nhờ, dựa dẫm Liễu thị để khôi phục thời hoàng kim nhưng Liễu gia lại có hứng thú tuyệt đối với Thiên Định.
Mà đau lòng thay Hiểu Quân lại chán ghét hai con chuột nhỏ bé kia tưởng mình là chú mèo lớn dũng mãnh nên chả chút bận tâm, thậm chí xem thường.
Đầu bọn họ suy tính điều gì Hiểu Quân đều có thể tường tận nhìn ra.
Thú thật bọn họ chỉ cao tuổi chứ không cao trí, lớn người chứ không lớn óc.
-“Huyết Hiểu Quân, cô đã đến.”
Từ xa một ông già với chiếc bụng cồng kềnh, râu mép giăng kín đang tiến lại gần.
Tỏ vẻ nghiêm nghị gọi cô.
Vẫn như thường lệ, một nụ cười công nghiệp được Huyết tổng chúng ta trưng dụng:
-“Chào Liễu tổng.
Đã lâu không gặp.”
-“Ây da.
Không cần khách sáo như vậy.
Sau này còn gặp nhau thường xuyên a.”
Lại là cách nói này.
Thì ra là di truyền cho nhau.
Không biết cái gì để gọi là xấu hổ ngượng mồm.
-“Ý Liễu tổng là sao? Tôi vẫn chưa hiểu.”
Hiểu Quân bày nét ngây thơ như không biết dụng ý của câu nói trên.
Ông ta cũng không nói gì chỉ cười cười rồi xin phép đi tiếp đón những vị khách khác.
Từ phía xa xa, hai nam hai nữ đang đứng trong góc tối giương mắt ra nhìn cô miệng không ngừng bàn bạc về một kế hoạch nào đó vô cùng quan trọng.
-"Cô cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở hướng nào?
Nhàm chán quá độ Hiểu Quân đi đến một cô người hầu đang loay hoay làm việc gần đó cất giọng không kiêu căng không khinh miệt.
Thấy Hiểu Quân người kia có vẻ lúng túng đáp lời:
-“À…ừm…thật ngại quá nhà vệ sinh ở phía dưới đều bị nghẽn nước rồi ạ, nhân viên chưa đến sửa kịp giờ chỉ còn phòng ở trên lầu là dùng được thôi