Một cái tát như trời giáng vào má trái khiến ả ta ngã sõng soài trên sàn nhà.
Đương nhiên máu tươi là không thể thiếu.
Dẫu nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng từ trước đến giờ Vũ Hàn chưa bao giờ ra tay đánh phụ nữ xem ra lần này ả ta đã vượt qua giới hạn của Âu tổng đại nhân rồi.
Không biết quả bom hẹn giờ đếm ngược từng giây đang ở trước mặt, Huyết Huệ Đình chạy đến đỡ cô ta dậy còn to mồm quát anh:
-“Anh là cái thá gì mà xông vào đây đánh chị ấy chứ? Không phải người cần đánh là con đàn bà trắc nết lăng loàn đang nằm trên giường hay sao?”
‘Đoàng’
Mùi thuốc súng nồng nặc bao trùm căn phòng, một viên đạn lạnh buốt vô tình cắm thẳng vào cánh tay của cô ta đang chỉ về phía anh.
Cơn giận không những không nguôi ngoai mà còn tăng thêm bội phần.
Huệ Đình nhìn cánh tay thủng một lỗ của mình máu tuôn ra không ngừng đau đớn mà hét lên rồi liền ngất đi.
Liễu Phi đúng thật chỉ là con ếch nhỏ ngồi dưới đáy giếng sâu mà thôi, dưới thân chỉ có mỗi chiếc quần cộc đứng lên lớn giọng:
-“Mày là thằng nào? Dám vào nhà tao làm loạn hả? Vệ sĩ đâu lôi hắn ra ngoài cho tao.
Nhanh lên.”
-“Liễu Phi.
Câm mồm ngay.
Đây không phải là người có thể động vào.”
Liễu Phan vẫn ngăn không kịp Liễu Phi trong lòng dâng lên một nỗi bất an cực độ.
Lập tức từ ngoài cửa mấy tên vệ sĩ kém cỏi của hắn xuất hiện nhưng không mấy oai phong khi bị thuộc hạ của anh trói chặt ném vào.
Hắn ta lắp bắp:
-“Mày…sao mày dám…”
Chưa nói trọn ý cây súng lục trên tay Vũ Hàn đã nhắm thẳng vào đầu hắn ta khiến hắn ta không còn chút sức lực nào để càng ngôn.
-“Hàn…anh phải tin em thật sự em và anh ta chưa xảy ra chuyện gì hết.”
-“Nói bậy tôi và em đã.
Ai ở đây cũng nhìn thấy…”
Vũ Hàn không nói gì chỉ phóng ánh mắt như thiêu như đốt của mình về phía Liễu Phi làm cho hắn ta run rẩy câm nín.
Sựt nhớ ra chuyện gì đó Hiểu Quân liền cất giọng:
-“Vũ Hàn em có thể chứng minh.”
-"…"
Nghe cô nói vậy 3 con người kia lập tức không nhịn được mà cười lớn.
Huyết Lợi Phàm lúc này mới lên tiếng:
-“Em gái à.
Chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm đâu dù gì…đầu tháng sau 2 đứa cũng đính hôn rồi.
Không cần thanh minh làm gì anh hiểu mà.”
-“Im ngay cho tôi.”
Lời nói của một người đang vướng phải oan tình không ai ngờ lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy, Huyết Lợi không những không nói tiếp mà còn có chút e dè.
-“Lúc nãy dưới phòng khách nơi tổ chức buổi tiệc, khi tôi đang nói chuyện với Lại tổng thì có một nam phục vụ đụng trúng vào người tôi nhưng trên tay tôi lúc đó có cầm một ly rượu.”
-“Lại Lãng Cầu.
Có thật như cô ấy đã nói?”
Âu Vũ Hàn hướng mắt về Lại Lãng Cầu nghiêm giọng, mặt lạnh băng khiến ông ta không rét mà run.
-“Dạ có như vậy ạ.”
-“Vậy thì chứng minh được điều gì chứ?” Mộc Giả Giả bắt đầu lo lắng.
-“Đương nhiên không bình thường.
Sau khi uống nó không lâu thì tôi đã cảm thấy có chút khó chịu.
Lúc vào nhà vệ sinh thì tức thời ngất đi.
Còn nói trong ly rượu đó không có vấn đề?”
-"…"
-“Hàn, nhờ anh cho người kiểm tra