Bỗng không khí trở nên yên ắng, tất cả ánh mắt lại một lần nữa dồn về phía chiếc siêu xe hạng sang Koenigsegg màu bạc phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có 3 chiếc đang đỗ ở ngay cổng chính.
Nhìn vào là đoán được không phải nhân vật tầm thường.
Từ trong xe hai người đàn ông anh tuấn bước ra.
Không sai.
Đó chính là Âu Vũ Hàn và bạn thân của anh Trần Hạo Hiên.
Anh trong âu phục đen lịch lãm được thiết kế riêng càng tôn lên cơ thể cao lớn, thân hình vạm vỡ, bờ vai rộng tạo cảm giác vững chãi, hơn hết chính là vòm ngực săn chắc của anh.
Trần Hạo Hiên - đại thiếu gia tập đoàn kinh doanh trang sức và đá quý đứng đầu cả nước - Trần thị lại chọn cho mình âu phục trắng tạo nên vẻ lịch thiệp và vô cùng chỉnh chu.
Hai người đàn ông cao cao tại thượng, uy lãnh ngút trời bước đi hiên ngang trước con mắt thán phục, ngưỡng mộ của tất cả những con người ở đây.
Toát ra khí chất có độ sát thương là vô cực, không thể đùa được.
Duy chỉ có một người là đứng lặng lẽ ở một góc quan sát, chợt trong lòng có chút ngưỡng mộ.
Vì ít khi dự tiệc nên hôm nay cô mới được tận mặt gặp vị chủ tịch trẻ tuổi này của Khang Thịnh.
Lời đồn về Âu Vũ Hàn quả có nhiều nhưng vẫn không thể nào lột tả được hết khí thế bức người cùng sự lãnh đạm, nghiêm nghị ở con người anh.
Nhưng rồi suy nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua, chợt cô nhìn ly rượu đang yên vị trên tay khẽ nhướn nhẹ đôi mày đen nhánh như hình trăng khuyết của mình rồi nhấp một ngụm.
Đoạn cùng Châu Tịnh Kỳ ra ngoài hít thở không khí, vì tiệc mới bắt đầu chưa bao lâu nên cô không thể như thế ra về được.
Nhưng Hiểu Quân nào biết mọi cử chỉ dù là nhỏ nhất của mình đều đã thu vào tầm mắt của một người.
-“Nơi này khuôn viên rộng rãi, không khí thoáng đãng dễ chịu hơn rất nhiều.”
-“Trong giới thương trường này, em thấy tiểu thư chị là người duy nhất có cách sống và lối suy nghĩ hoàn toàn khác biệt.
Không thích ồn ào, không đặt nặng tiệc tùng, tuy lạnh lùng nhưng lại rất bao dung, nhân hậu.”
-“Ý em là tôi lập dị???” Cô khẽ chau mày, nghiêng người tỏ vẻ nghi hoặc.
-“Không không.
Chị đừng hiểu lầm.
Chỉ là em ngưỡng mộ lối sống đó và thật sự biết ơn chị.
Năm đó, may mắn có chị mà mẹ em mới có tiền phẫu thuật, em trai em mới có thể tiếp tục đi học và em mới có việc làm tốt như hôm nay.”
-“Nếu muốn trả ơn thì…”
-"…nếu em muốn trả ơn thì hãy sống tốt, làm việc chăm chỉ, trân quý từng phút giây được bên cạnh gia đình.
Dạ thưa Huyết tổng em biết rồi ạ, em nhớ kĩ rồi ạ." Không để cô dứt câu Tịnh Kỳ đã nhanh chóng tiếp lời.
-“Nhớ thì tốt.”
Theo Huyết Hiểu Quân đã nhiều năm, cô trợ lý này vốn thuộc nằm lòng câu nói của cô, hiểu rõ cô là người như thế nào và ý thức được mình phải đối với cô ra sao cho xứng nên Tịnh Kỳ luôn tận tụy, dốc sức phò trợ cho cô hết lòng, chưa một lần nào dám sao nhãn khiến Hiểu Quân thất vọng.
Thật lòng mà nói đối với cô Tịnh Kỳ chỉ có nể trọng và muôn phần kính mến, ngày càng nhiều hơn chứ không hề vơi vực.
Hai người đang vui vẻ trò chuyện ngoài vườn thì bỗng có một người đàn ông xuất hiện.
Vừa thấy gã, gương mặt sắc xảo của cô lập tức biến sắc, lộ rõ vẻ không vui.
-“Chào Huyết tổng.
Rất vui khi gặp lại cô”.
Gã một tay đặt vào túi quần, tay còn lại đưa về phía cô chào hỏi tỏ ra vô cùng thân mật
Gã đàn ông lạ mặt này là thiếu gia độc tôn của Mạc gia - gia tộc