Sau khi rời nhà, anh lái xe thẳng đến KINGGG, uống hết chai này đến chai khác.
Dù Trần Hạo Hiên có nói gì Vũ Hàn cũng không thấy lọt tai.
Vũ Hàn muốn uống thật nhiều để thật say, để tâm trí không còn vướng bận đến chuyện kia nữa nhưng không hiểu sao càng uống lại càng tỉnh, rượu càng vào lại càng nhớ, càng đau.
Bỗng từ ngoài Kịch Lữ gấp gáp chạy vào báo cáo:
-“Ngày Eagle, đã có kết quả.”
-“Nhanh nói.”
Anh lạnh giọng.
-“Sau khi ngài về chúng tôi tổ chức tìm kiếm phát hiện lọ thuốc bị bỏ trong thùng rác đang được vận chuyển ra bên ngoài.
Trên đó có dấu vân tay của Mộc Giả Giả, nữ hầu dẫn đường cho thiếu phu nhân và của một người đàn ông khác.”
-“Người đó là ai hả?”
Không để Kịch Lữ nói hết Âu Vũ Hàn đã nổi cáu túm lấy cổ áo Kịch Lữ trừng mắt quát lớn.
-“Nè, bình tĩnh đi để cậu ta nói.”
Nghe Trần Hạo Hiên lên tiếng anh mới lấy lại bình tĩnh từ từ thả Kịch Lữ ra, có phần hoảng sợ với phản ứng này của Vũ Hàn nên có chút lắp bắp:
-“Dạ…là của tên bác sĩ trong bệnh viện Nhất Tâm, người đã lén bán lọ thuốc mê này ra ngoài cho Mộc Giả Giả với giá cao.”
-“Chết tiệt!”
-“Tìm chúng ngay không ạ?”
-“Gọi Trạch Dương cùng Giai Ân Chuẩn đi bắt tên khốn đó, Liễu Phi, Mộc Giả Giả còn cả ả giúp việc kia nữa, về đây.
Không xót một ai.”
-“Rõ.”
Kịch Lữ nhanh chóng nhận lệnh rồi rời đi.
Lại nói Huyết Hiểu Quân sau một đêm mãi khóc không ngủ đã khiến cô bị ngất đi.
Tần Thụy là ba ruột của Tần Thanh bác sĩ riêng của Quan gia đang thăm khám cho cô.
-“Con bé sao rồi, bác sĩ Tần?”
Bà Quan lo lắng.
-“Lão gia và phu nhân yên tâm, thiếu phu nhân chỉ là không ăn, suy nghĩ nhiều dẫn đến kiệt sức thôi.
Tôi đã truyền nước cho cô ấy rồi.
Sẽ sớm khỏe lại thôi.”
-“Vậy tốt.
Tôi tiễn ông.”
Quan Tri Tâm thở dài hướng tay về phía cửa ôn tồn cất giọng.
-“Được, chào phu nhân.”
Hai người vừa ra ngoài bà Quan đã đi đến ngồi trên mép giường nhìn dòng nước trong suốt lần theo ống dẫn dài truyền vào mu bàn tay của Hiểu Quân mà không khỏi xót xa.
-“Ưm…”
Hiểu Quân bị ánh sáng chiếu vào nên khẽ chau mày từ từ mở mắt.
-“Con tỉnh rồi sao?”
-“Mẹ.”
Thấy bà Quan rối rít mừng rỡ Hiểu Quân lên tiếng gọi.
-“Thấy trong người thế nào rồi? Còn mệt lắm không?”
Hiểu Quân nhẹ lắc đầu đảo mắt một vòng xung quanh căn phòng rồi nhìn bà Quan thì thào:
-“Vũ Hàn chưa về sao mẹ?”
-“Vẫn chưa.”
Câu trả lời không đúng ý muốn nên cô thoáng thất vọng.
-“Không cần quan tâm đến nó.
Con lo ăn uống, nghỉ ngơi để mau lấy lại sức.”
-“Nhưng mà…”
-“Không nhưng nhị gì hết, mẹ đã sai người nấu cháo, rất nhanh thôi.
Con phải mau khỏe lại không mẹ xót lắm.”
Vừa nói bà vừa đưa tay vuốt mái tóc uốn xoăn của Hiểu Quân đã có phần rối ren.
Nhẹ giọng khuyên nhủ.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
-“Liễu tổng, Liễu tổng không xong rồi.”
Thư ký của Liễu Phan hối hả chạy vào, hớt hải báo cáo:
-“Có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì gấp gáp như vậy.”
Ngược lại với thái độ của tên thư ký Liễu Phan lại rất ung dung, bình thản.
-“Giá cổ phiếu của Liễu thị đang giảm mạnh không phanh.
Cứ tình hình này chỉ e là…”
-“Sao có thể chứ? Sáng nay vẫn đang rất cao, đứng thứ 2 cơ mà.”
Nghe đến đây ông ta mới bắt