"Mấy người các ngươi, đến bến tiếp theo thì xuống thuyền, tự mình chọn đường thủy hay đường bộ vào Biện Kinh, không được kết giao, phải một mình xuất phát, thời gian như nào, để Ngụy quản gia sắp xếp.
"
Tạ Vân Sơ thấy Ngụy quản gia cung kính gật đầu, tiếp tục nói: "Sau khi vào Biện Kinh, tiệm sách, tửu lâu, chốn trăng hoa, nếu nghe người khác nhắc đến chuyện này, thì chen miệng vào, thấy ai khác nói gì không giống như tin tức các ngươi có, cũng có thể đi tranh luận!"
Mấy người ngay ngắn vâng dạ.
"Ngụy quản gia! " Tạ Vân Sơ ra hiệu cho Nguyên Bảo đưa người ra ngoài, lại nói với Ngụy quản gia, "Còn có chuyện này nhờ Ngụy quản gia giúp đỡ!"
"Lục Lang khách sáo rồi! Lão thái gia có lệnh, để lão nô nghe lệnh Lục Lang, Lục Lang cứ dặn dò.
" Ngụy quản gia vội nói.
"Ngoại tổ mẫu truyền tin tới, mười hai viên hồng ngọc hạt lựu kia, những viên ở chỗ Trưởng Công chúa sợ là không lấy lại được, nhưng vẫn còn hai viên! một viên bị Tô Minh Hàng bán đi, một viên Tô Minh Hàng đem đi tặng cho một cô nương tên là Cam Lăng của Minh Nguyệt quán, nhờ Ngụy quản gia giúp ta chuộc về.
"
Tạ Vân Sơ lấy ra một chiếc hộp gấm đưa cho Ngụy quản gia: "Đây là trước khi đi mẫu thân đưa cho ta, lần này không cần biết tốn kém bao nhiêu, chỉ cần có thể lấy lại vật gia truyền!"
Ngụy quản gia vội giơ tay từ chối hộp gấm: "Lục Lang yên tâm, chuyện này lão nô nhất định để trong lòng, đồ của Nhị phu nhân, lão nô không dám bảo quản thay, Lục Lang vẫn nên cất đi, đợi đến lúc cần thiết, lão nô sẽ tự đến xin Lục Lang!"
Nghe Ngụy quản gia nói như vậy, Tạ Vân Sơ cũng không ép buộc.
Nàng chỉ nói: "Vì để tên của Trần Quận Tạ thị và tổ phụ sớm vang danh, sắp xếp người của chúng ta truyền tin tức chuyện của Đại hoàng tử và Trưởng Công chúa đến bên tai Thánh thượng! Đợi chuyện này ầm ĩ lên! ta lo Cam Lăng cô nương kia lo lắng bị Trưởng Công chúa biết được, không dám bán mà tự mình hủy hồng ngọc!"
Tạ Vân Sơ hành lễ với Ngụy quản gia: "Vẫn phải nhờ đến Ngụy quản gia, sau khi đến thành Biện Kinh, nhanh chóng làm tốt chuyện này!"
Ngụy quản gia né tránh Tạ Vân Sơ, cung kính đáp lại: "Lục Lang yên tâm! Chuyện này lão nô nhất định sẽ xử lý thỏa đáng!"
Bây giờ Tạ Vân Sơ là đích tôn mà Tạ lão thái gia coi trọng, tất nhiên là cầu sao được vậy.
Đi thuyền mười hai ngày, cuối cùng cũng đến bến Biện Kinh.
Thuyền đội Tạ gia vào bến thanh thế to lớn, đã thu hút sự chú ý của không ít người, Tạ lão thái gia được đưa từ trên thuyền xuống xe ngựa, xe ngựa chạy nhanh đến Bác Tước phủ.
Tạ lão thái gia kéo tấm thân bệnh tật đến Biện Kinh, đưa danh thiếp đến Bác Tước phủ Tô gia, được tôn tử và quản gia đỡ từ trên xe ngựa xuống, vừa bước vào Bác Tước phủ chưa uống được nửa chén trà đã bất tỉnh, được Tạ Nhị gia đưa ra ngoài.
Phu nhân của Bác Tước phủ chạy theo suốt dọc đường, thấy xe ngựa của Tạ gia sắp chạy đến phủ Lễ bộ thị lang, vội nói: "Mau! Mau đi tìm Đại Lang về! Nói là Tạ lão thái gia và nhạc phụ nó đến! Đi mau!"
Bác Tước Phu nhân tim đập nhanh.
Phu quân của bà Tô Bác Gia rõ ràng đã tự mình đi Vĩnh Gia, sao Bác Gia còn chưa về, Tạ lão thái gia lại chạy đến Biện Kinh rồi?
Không lẽ là bỏ lỡ rồi?
Càng khiến Bác Tước phu nhân không yên tâm được, chính là Tạ lão thái gia vào phủ trà còn chưa uống, đã đòi thư hòa ly!
Bà ta chỉ mới nói có một câu, thà phá mười ngôi phiếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân, cho dù là hòa ly cũng cần phải cho hai đứa trẻ gặp nhau một lần!
Tạ lão thái gia liền trực tiếp ngã xuống!
Tạ lão thái gia là học giả uyên thâm có danh vọng cực cao ở Đại Nghiệp, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, BácTước phủ bọn họ sợ là sẽ gặp rắc rối.
Tạ Vân Sơ ngồi trên xe ngựa, mở cửa xe ra, nói với Ngụy quản gia đang cưỡi ngựa đi bên cạnh: "Ngụy quản gia, phái người đưa từ Vĩnh Gia đến của chúng ta theo dõi Bác Tước phủ, nếu có động tĩnh gì thì chúng ta cũng