Dạ An Thần phất tay cho thị vệ lui xuống, lôi kéo Tuyết Sương Linh rời khỏi giường, đi đến bàn bên cạnh ngồi, đặt nàng ngồi trên đùi, hôn mặt nàng, khẽ cười nói "Thương của ám vệ như thế nào?"
"Đều không có trở ngại, ta đã phái người đưa các nàng trở về tịnh dưỡng" Tuyết Sương Linh nhẹ giọng nói, sau đó đem những việc xảy ra ở Bàn Long sơn kể ra, cuối cùng khẽ nhíu mày "Có lẽ nam nhân kia cùng Thụy Đoan vương gia có quan hệ gì đó, hơn nữa còn không cạn, người ám sát bệ hạ thậm chí có thể đều do hắn phân phó. Hơn nữa nam nhân kia cùng bệ hạ hẳn là có ân oán, nên hắn làm trái mệnh lệnh của Thụy Đoan vương gia, muốn bệ hạ chết. Mà Thụy Đoan vương gia chỉ sợ cũng không biết điểm này".
Dạ An Thần vuốt lên mi tâm Tuyết Sương Linh, "A Linh ngươi đừng lo lắng, dù sao người đó đã trong tay chúng ta, giao cho ám vệ thẩm vấn đi, ám vệ nhiều thủ đoạn như vậy, có thể hỏi ra điều chúng ta muốn biết".
"Ta đã phân phó ám vệ gia nam nhân lại, chỉ là hắn ở Thụy Đoan vương gia thân phận không thấp, ta sợ sẽ khiến cho Vương gia chú ý, đối với kế hoạch của bệ hạ sẽ ảnh hưởng" Tuyết Sương Linh nhìn vào ánh mắt Dạ An Thần giải thích.
Dạ An Thần câu lên khóe môi, nhịn không được lại hôn nàng, ôn hòa nó "Có thể có ảnh hưởng gì? Dạ An Từ cũng không được bao lâu, ngươi cứ yên tâm làm đi". Cho dù Dạ An Từ nổi lên lòng nghi ngờ thì thế nào? Nàng không có thời gian truy xét, trải quan nhiều ngày như vậy, đã đủ Dạ An Từ nghiện Cực Lạc tán...
Tuyết Sương Linh gật đầu, "Bệ hạ, ta muốn tự mình thẩm vấn nam nhân kia". Không rõ nam nhân kia cùng bệ hạ có ân oán gì, sau lừng còn người khác sai sử hay không, Tuyết Sương Linh sẽ không buông tâm.
Dạ An Thần nghĩ nghĩ, đồng ý Tuyết Sương Linh yêu cầu.
Ngày mai hồi cung nàng sẽ chuẩn bị tế thiên, thực bận rộn, tuy rằng A Linh là thiếp thân thị vệ, nhưng thân phận không đủ, rất nhiều trường hợp nàng không thể đi theo, ở lại Long Miên điện cũng nhàm chán, tìm chút việc làm giết thời gian cũng không tệ.
Ôm Tuyết Sương Linh ôn tồn trong chốt lát, Dạ An Thần mang Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần đi cung điện của Dạ An từ -- ở trong mắt mọi người, Dạ An Từ cũng vì Dạ An Thần mà bị thương, lại là thân muội muội của nàng, về tình về lý vẫn là tự bản thân đi nhìn một chút, gọi là quan tâm.
An Tử Thuần mang đến một ít có thể biến mặt thành màu trắng bột nước một một khối sinh khương.
Dạ An Thần tùy tiện xoa mặt, làm cho gương mặt đang hồng nhuận trở nên trắng bệch, lại dùng sinh khương lau ánh mắt, bị sinh khương kích thích, ánh mắt đều đỏ.
"Thế này mới giống bộ dáng thương tâm." Dạ An Thần rất vừa lòng, huy huy tay áo liền mang theo Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần đi tẩm điện Dạ An Từ nghỉ ngơi.
Tẩm điện Dạ An Từ cách Long Miên điện không xa, khi Dạ An Thần đi đến, ngự y đã rời khỏi, Dạ An Từ đang được vài thị nhân hầu hạ ăn uống, sắc mặt tái nhợt, thân mình suy yếu.
"Tham kiến bệ hạ." Hầu hạ tiểu thị nhân hành lễ.
"Đều đứng lên đi "Dạ An Thần đi vào "A Từ, ngươi còn bị thương, đừng hành lễ" Nàng ngồi bên giường Dạ An Từ, ôn hòa nói "Lần này thật đa tạ ngươi, hồi cũng trấm nhất định hảo hảo ban thưởng ngươi một phen".
Dạ An Từ ngồi tựa vào đầu giường, uống hết chén thuốc, thị nhân bưng đến một đĩa mứt hoa quả, lắc lắc đầu cười khổ "Nếu không phải ta muốn đi săn thú, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy? Hoàng tỷ không trách tội ta là tốt lắm rồi, thực sự không muốn ban cho gì cả".
"Hoàng muội sao nói vậy?" Dạ An Thần an ủi nói, "Chuyện đó và hoàng muội có gì liên hệ?"
"Hoàng tỷ, ly quý quân thương thế thế nào?" Dạ An Từ thùy ánh mắt hỏi.
Đột nhiên gian phòng yên tĩnh.
"Hoàng tỷ!" Dạ An Từ hơi hơi cất cao thanh âm.
"Lạc nhi vì cứu trẫm, đã bỏ mình" Dạ An Thần hơi nhắm mắt, thanh âm run run, bộ dáng vô cùng thương tâm.
"Hoàng tỷ" Dạ An Từ nhẹ giọng an ủi
"Lạc nhi vì cứu trẫm, đã muốn không trừng trị bỏ mình." Dạ An Thần hơi hơi hợp nhau ánh mắt, thanh âm run run, rất là thương tâm bộ dáng.
"Hoàng tỷ" Dạ An Từ nhẹ giọng an ủi "Ly quý quân một lòng yêu ngày, lại cam nguyện vì ngày dùng thân thể chắn công kích của thích khách, xem như ta cầu hoàng tỷ, mong hoàng tỷ báo trọng thân thể".
Dạ An Thần lắc lắc đầu, không nói gì.
Lại là một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở đều nghe thấy.
"Thỉnh hoàng tỷ bảo trọng long thể." Dạ An Từ giãy dụa muốn ngồi dậy, lập tức vẻ mặt thống khổ ngã xuống, thở hào hển.
"Ngươi mau nằm xuống, cẩn thận miệng vết thương lại vỡ ra" Dạ An Thần vội vàng ngăn nàng "Trẫm, trẫm sẽ bảo trọng, A Từ, ngươi cũng phải bảo trọng thân thể" Nàng thấp giọng thở dài.
Hồi lâu sau, Dạ An Thần nói "Trẫm đã phái người suốt đêm chạy về kinh thành, phân phó Lễ bộ lấy quý quân chi lễ hậu táng Lạc nhi, táng tại hoàng lăng sườn tây".
"Hoàng tỷ, Ly quý quân vì ngươi mà chết, lấy quý quân chi lễ có phải không tốt lắm?" Dạ An Từ nhẹ giọng hỏi?
Dạ An Thần lắc đầu, ánh mắt buông xuống "Trẫm cũng muốn cấp Lạc nhi thân phận thật cao hậu táng, chỉ là thân phận của Lạc nhi..."
Dạ An Từ không nói gì nữa.
"A Từ, nghĩ ngơi thật tốt, trẫm còn có việc, đi trước" Dạ An Thần đứng lên, tự tay giúp Dạ An Từ chỉnh sửa áo "Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, ngày mai sẽ không cùng ngự giá hồi cung, chờ ngươi thân thể tốt hơn thì tự về cung".
"Hoàng tỷ, tế thiên là đại sự của hoàng tộc, ta sao có thể không đi?" Dạ An Từ vội vàng cự tuyệt "Hơn nữa, thương của ta không ngại, ngự y nói, chỉ là mất máu quá nhiều, hảo hảo nghĩ ngơi một đoạn thời gian là được, cũng không gây trở ngại hồi kinh" Thế lực của nàng đểu ở kinh thành, nếu ở lại hành cung, tin tức truyền đến sẽ bị lạc hậu, đây chẳng phải việc tốt.
"Chuyện lớn như thế nào cũng có thể so sánh với thân thể của ngươi sao?" Dạ An Thần không đồng ý nói.
Dạ An Từ lấy lòng cười cười "Hoàng tỷ, ta không sao. Cơ thể của ta rất tốt, ngự y cho thuốc là thuốc tốt nhất, ngày mai có thể xuống giường đi lại a!".
Dạ An Thần hơi thở dài một tiếng, "Nếu hoàng muội ngươi cố ý yêu cầu, vậy ngày mai cùng đi. Chỉ là nếu thân thể không thoải mái nhất định phải nói, việc gì cũng không quan trọng bằng thân thể của ngươi".
"Ta đã biết, hoàng tỷ."
"Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, trẫm đi trước."
"Cung đưa bệ hạ."
Ly khai