Nông lịch ngày hai mươi bảy, hoàng gia tế thiên, phong bút, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an là việc qua trọng nhất.
Giờ mẹo ngày hai mươi bảy, Dạ An Thần rời khỏi Thừa Thiên cung, đứng trước long liễn, tiến đến tế đàn, nàng chỉ nhìn Tuyết Sương Linh một cái, một câu đều không kịp nói.
Việc tế thiên cực kỳ rườm rad, một tháng trước Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị, sữa chữa tế đàn, các kiến trúc cùng với các ngã tư, giết các loại súc vật làm tế phẩm, vì nữ đế bệ hạ cầu phúc, việc vụn vặc làm Lễ bộ bận sức đầu mẻ trán.
Sau nữa giờ, long liễn tới tế đàn.
Lúc này, các hoàng thân quốc thích và đại thần có tư cách đều đã đến tế đàn, im lặng quỳ gối hai bên, chờ đợi nữ đế bệ hạ đến.
Nghi thức Tế thiên, phong bút đến giờ Thân toàn bộ hoàn thành.
Các đại thần đứng phía dưới tế đàn đều nhanh không chống đỡ được, có vài vị thậm chí hôn mê, chỉ là nghi thức Tế thiên không cho bất kỳ đại thần nào rời đi, cũng chỉ các các đại thần bên cạnh giúp đỡ.
Chờ nghi thức chấm dứt, Dạ An Thần vội càng cho các vị đại thần đi cung điện bên ngoài, trong cung điện đã có bảy tám ngự y đang đợi. Đại điển Tế thiên chỉ có trọng thần triều đình cùng hoàng thân quốc thích tham gia, thị vệ cũng không được tiến vào.
"Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, các vị đại thần về nghĩ ngơi đi. Dương Đô Chỉ huy sứ, nhất định phải hộ tống các vị đại thần an toàn về phủ" Dạ An Thần lắc tay áo, mĩm cười nói "Các Đại thần hôn mê trẫm sẽ phái người đem các nàng về."
"Tạ bệ hạ ân điển" Các đại thần hành lễ, đứng cả ngày, một ít võ quan còn chịu không nỗi, đừng nói chi quan văn.
"Dạ, bệ hạ" Một nữ tử mặc quan phục võ tướng hành lễ, là muội muội Dương Thiên Lâm – Dương Thiên Nhu.
Các đại thần đều đi, chỉ còn Dạ An Từ, Dạ An Thần cùng một nữ tử.
"Hoàng di, A Từ" Dạ An Thần mang theo Tuyết Sương Linh đi qua, nhẹ giọng nói "Thân thể Hoàng di thế nào? Hôm này ngươi cùng A Từ ở đây nghĩ ngơi đi."
Dạ An Thần trong miệng Hoàng di, là muội muội nhỏ nhất của tiên đế tên Dạ Vị Nhiên, năm nay ba mươi hai tuổi, có một Vương phu, vô tử, vì sinh non nhiều bệnh, thuốc không rời miệng, sau khi thành niên, được tiên đế phong An Bình Vương gia, dời ra cung tịnh dưỡng, rất ít ra phủ, cảm giác tồn tại tại rất nhỏ, thậm chí một số Đại thần còn không biết tồn tại vị Vương gia này."
Đời trước quan hệ của Dạ An Thần cùng Dạ Vị Nhiên không mặn mà, dù sao cũng cách một thế hệ, thường ít gặp, sau đó Dạ An Từ lại phản loạn, cũng không nhận được tin tức của Dạ Vị Nhiên, cũng không biết mất tích hay tử vong, sau đó Dạ An Thần lại hồi cung, cũng từng tìm Dạ Vị Nhiên, nhưng lại không có tin tức, dần dần liền quên mất.
"Cơ thể của ta còn không yếu như vậy." Dạ vị nhiên nhẹ nhàng cười cười, "Ta đã tốt hơn nhiều, tạ bệ hạ quan tâm."
"Hoàng di không cần khách khí, chúng ta là người một nhà. Hoàng di phải bảo trọng thân thể, cần dược liệu liền phái người đến trong hoàng cung lấy." Dạ An Thần cười cười, quay đầu nhìn về phía Dạ An Từ, "A Từ, thân thể của ngươi thế nào?"
"Hoàng tỷ còn nhớ rõ ta? Ta còn nghĩ đến ngươi chỉ thấy Hoàng di?" Dạ An Từ ra vẻ ai oán nói.
"Ngươi nha!" Dạ An Thần hơi có chút bất đắc dĩ cười cười.
Dạ Vị Nhiên không muốn ở lại hoàng cung nghĩ ngơi, Dạ An Thần cũng không miễn cưỡng, cuối cùng chỉ có thể gọi Tuyết Sương Linh phái người đưa Dạ Vị Nhiên trở về.
Dạ An Từ thế nhưng giữ lại, Dạ An Thần lo lắng miệng vết thương của nàng, muốn nàng ở hoàng cung nghĩ ngơi, cho ngự y cẩn thận khám – Dạ An Từ còn không biết mình đã nghiện Cực Lạc Tán, dù sao độc vẫn chưa phát tán.
Trở lại Long Miên điện, An Tử Thuần đã chuẩn bị đồ ăn, Tế thiên cử hành trong bao lâu, thì Dạ An Thần cũng không ăn gì bấy lâu.
"Bệ hạ, có nơi nào không thoải mái không?" Tuyết Sương Linh ngồi bên người Dạ An Thần, cấp nàng một chén canh gà.
"Ta không sao." Dạ An Thần hôn nhẹ nàng "A Linh nhớ ta không?"
An Tử Thuần rất nhanh cho thị nhân lui xuống, đóng cửa lại.
"Bệ hạ!" Tuyết Sương Linh không biết nói gì mới tốt, mím môi nói "Chỉ là không gặp một ngày mà thôi."
Dạ An Thần khẽ cười một tiếng, nhận chén nhỏ Tuyết Sương Linh đưa qua "Ngươi cũng chưa ăn gì đi, cùng ta ăn nào>"
Hai người im lặng dùng cơm, cũng không biết là ngọ thiện hay bữa tối.
Đơn giản rửa mặt, Dạ An Thần muốn Tuyết Sương Linh cùng nàng ngủ một chút, đem nàng ôm vào trong ngực, ôm thật chặt.
Một mảnh im lặng, bên tai truyền đến tiếng tim đập thật rõ ràng.
Dạ An Thần nhắm hai mắt, rất nhanh liền ngủ, nàng đã có thói quen làm bạn, ở Thừa Thiên cung mặc dù có nghĩ ngơi, nhưng không có Tuyết Sương Linh bên người, nàng ngủ cũng không an ổn.
Tuyết Sương Linh dựa vào ngực Dạ An Thần, nàng vốn không muốn ngủ, nhưng nghe hô hấp cùng tiếng tim đập của Dạ An Thần, nàng cũng rất nhanh ngủ.
Lúc tỉnh là bị khát tỉnh.
Long Miên điện sưởi ấm, thật dễ làm khát nước.
Dạ An Thần còn ngủ say.
Tuyết Sương Linh nhẹ nhàng nắm tay Dạ An Thần đang đặt bên hông nàng, đặt xuống giường.
Đồng hồ nước phát ra tiếng vang rất nhỏ, bất quá vừa qua khỏi giờ tý.