Không chỉ hồi âm, lâm triều ngày thứ hai, Dạ An Thần hạ một thánh chỉ, khiến cho dân chúng chấn động.
Ra quyết định này, Dạ An Thần cũng suy nghĩ rất nhiều.
Từ khi tin tức liên tục truyền đến, nàng biết chiến tranh với Tây Sa lần này Linh Quốc nhất định thắng.
Nàng làm sao không hiểu nếu tiếp tục chiến tranh sẽ hao phí nhân lực vật lực, sẽ chết bao nhiêu binh lính, nhưng so sánh thiệt hơn, Dạ An Thần ra quyết định này.
Tây Sa chính là một đầu bạch nhãn lang, cho dù hôm nay nguyện ý thần phục Linh Quốc, nhưng chỉ cần Tây Sa khôi phục khí lực, giấy xin hàng kia căn bản là tờ giấy bỏ đi, chiến tranh sẽ tái khởi – Cứ như vậy, người chết sẽ càng nhiều hơn.
Cho nên, thay vì sau này cùng Tây Sa khai chiến, lại lãng phí nhân lực vật lực, Dạ An Thần tình nguyện thừa dịp này, sĩ khí đang dâng cao, đem Tây Sa biến thành một phần trong bản đồ của Linh Quốc.
Ý tưởng này, cùng ý tưởng của Dương Thiên Nhu không mưu mà hợp.
Nàng vốn lo lắng Dạ An Thần vì thể diện sẽ thu tay, hoàn toàn không ngờ Dạ An Thần quyết liệt như vậy.
Nàng thu lại hồi âm của Dạ An Thần, đem sứ giả trước mặt mọi người giết, hơn nữa còn nõi rõ không phá Tây Sa, đại quân vĩnh viễn không về nước.
Hành động của Dạ An Thần tạo nên khủng hoảng lớn, dù sao mọi người đều không thích chiến tranh, trên chiến trường chém giết, đều là thê tử nữ nhi, mỗi lần chiến tranh, rất nhiều người đi đều không về được.
Dân chúng mong hòa bình trở lại, hy vọng thê tử nữ nhi bình an trở về.
Nhưng một đạo thánh chỉ của Dạ An Thần, đánh nát hy vọng của họ.
Bọn họ thất vọng, phẫn nộ, thỉnh cầu ngưng chiến.
Sự việc nháo càng lớn, từ kinh thành lan đến ngoại thành, thậm chí ảnh hướng đến binh sĩ biên cương.
Dạ An Thần cũng nhân được tin tức này.
Ra quyết định như vậy, nàng đã nghĩ đến hậu quả như thế.
Dạ An Thần mang theo Tuyết Sương Linh, từng bước xuyên qua đám người, đứng ở cửa kinh thành, nhìn xuống dân chúng xung quanh.
Thành lâu rất ồn ào, ngày càng nhiều dân chúng tụ tập xung quanh, vẻ mặt phẫn nộ, yêu cầu ngưng chiến nghị hòa.
Cấm quân mặc giáp đem dân chúng ngăn bên ngoài, không cho bọn họ tiếp cận, ngừa những kẻ có lòng dạ khó lường tiếp cận nữ đế.
Dạ An Thần chỉ nhìn bọn họ, không nói gì.
Dân chúng dần an tĩnh lại, ngửa đầu nhìn Dạ An Thần, không biết nàng muốn nói gì.
Mồ hôi theo hai má không ngừng chảy xuống.
"Trẫm biết các ngươi không muốn thấy chiến tranh, trẫm cũng không muốn thấy." Dạ An Thần nhìn dân chúng im lặng, thế mới mở miệng nói "Chiến tranh chỉ mang đến thương tổn, nếu có thể, trẫm cũng không muốn, nhưng trẫm không thể làm vậy. Thực xin lỗi!"
Dân chúng ngây ngẩn cả người.
Nữ đế bệ hạ, giải thích?
Dạ An Thần dừng một chút, mới tiếp tục nói, "Linh Quốc năm thứ ba mươi sáu, Tây Sa chiến bại, đầu hàng Linh Quốc; Linh Quốc năm thứ bốn mươi sáu, Tây Sa xé bỏ hứa hẹn, phát động chiến tranh, binh lính biên cương tử vong bảy vạn, chín ngàn ba trăm hai mươi hai người; Linh Quốc năm thứ bảy mươi tám, Tây Sa bại, trình hàng thư; Linh Quốc năm thứ một trăm linh hai năm, Tây Sa lại xé bỏ lời hứa, phát động chiến tranh, tử vong năm vạn, bảy ngàn bốn trăm ba mươi lăm người; Linh Quốc năm thứ một trăm hai mươi bảy..."
Dạ An Thần nhắm mắt lại, gằng từng tiếng nói "Tây Sa lần lượt xé bỏ hàng thư, phát động chiến tranh, làm dân chúng biên cương lầm than, bao nhiêu người cửa nát nhà tan? Các ngươi nói, Tây Sa đáng giá sao? Nếu các ngươi thấy đáng giá, trẫm lập tức cho ngưng chiến! Các ngươi nguyện ý sao? Cho hơn mười năm an ổn, đổi lại Tây Sa xâm lược, đối lại chiến tranh sao? Cho con cháu các ngươi, hơn mười năm sau lại chết trên chiến trường Tây Sa sao? Nếu các ngươi vẫn cảm thấy nên ngưng chiến, trẫm tuyệt không cảm trở! Trẫm là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời!"
"Không nên, không nên ngưng chiến!"
Trong dân chúng đang im lặng, bỗng có thanh âm của một người truyền ra.
Những lời này như rơi trong chảo nước sôi, bỗng dưng phát ra tiếng vang thật lớn, lập tức cho phần đông dân chúng phụ họa, những dân chúng này, cũng có người có thê nhi chết trong chiến tranh, đối với Tây Sa, thật là hận không thể uống mau ăn thịt bọn họ.
"Đám cẩu Tây Sa, không nên ngưng chiến, đánh, đánh!"
"Không nên dừng, chúng ta ủng hộ tiếp tục đánh!"
"Tiếp tục đánh, đám kia súc sinh, tuyệt đối không thể buông tha!"
"Đúng, không thể buông tha."
"Chúng ta ủng tiếp tục đánh tiếp, tiếp tục đánh."
......
Dạ An Thần nâng tay lên, phía dưới lại im lặng, nàng hứa hẹn "Trẫm hứa, Tây Sa không diệt, binh lính không về. Những gia đình có binh lính tham gia trận chiến này, đều có thể đến cấm quân đăng ký, được miễn thuế ba năm, hằng năm triều đình bồi thường ba lượng bạc. Nếu có chết trận, về sau thu nhập hoàn toàn miễn thuế, hàng năm nhận được mười lượng bạc bồi thường" Lúc trước Dạ An Thần kiếm được không ít hoàng kim, cũng đủ trợ cấp.
"Bệ hạ thánh minh."
"Bệ hạ thánh minh."
......
Dân chúng đều quỳ xuống, lệ nóng doanh tròng, dập đầu nói.
"Mọi người đều đứng lên đi." Dạ An Thần nâng tay, "Mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi."
Trở lại Long Miên điện, An Tử Thuần đã cho người chuẩn bị nước ấm, bệ hạ đứng dưới nắng lâu như vậy, quần áo trên người sớm nhiễm mồ hôi, dính vào người rất khó chịu.
Tuyết Sương Linh hầu hạ Dạ An Thần xuống bể, bản thân cũng đi xuống theo, cầm lấy chư linh giúp nàng tẩy tóc, nhẹ giọng nói: "Lần này bệ hạ thật lỗ mãng, vạn nhất dân chúng không ủng hộ chiến tranh thì sao bây giờ?"
Dạ An Thần nhắm mắt, rất thích ý tựa vào người Tuyết Sương Linh, "Sẽ không. Từ lúc chiến tranh bắt đầu, ta đã biết dân chúng rất dễ bị cổ động. Ta nói nhiều như vậy, là muốn cho các nàng biết, chúng ta cùng Tây Sa không có khả năng hòa giải".
Tuyết Sương Linh dùng nước xả bọt,