Editor: Chubyy141
Nhà cũ Chúc gia.
Xe chậm rãi chạy vào cổng, ở giữa có một đài phun nước hình tròn, cho dù lái xe cũng phải mất 10 phút từ cổng vào đến nhà chính.
Cây cối tươi tốt ở hai bên, có thể nhìn thấy người hầu và người làm vườn ở khắp mọi nơi, mỗi người đều đang hoàn thành chức vụ của mình.
Buổi tối nhà chính Chúc thị, có rất nhiều vệ sĩ tuần tra qua lại.
Cả tòa biệt thự tọa lạc ở vị trí đẹp nhất của kinh đô, phong cảnh kinh thành nhìn rõ mồn một, màn đêm yên tĩnh làm cho nhà Chúc gia có vẻ càng thêm rực rỡ, giống như một tòa cung điện.
Sau khi hai người xuống xe, Chúc Tu Duẫn chỉnh lại âu phục.
Người vệ sĩ đứng ở cửa liền mở cánh cửa gỗ lim ánh vàng, mở miệng: "Chúc tổng."
Chúc thị - một gia đình có tiếng danh môn vọng tộc ở kinh thành.
Không chỉ lưu truyền cả trăm năm mà Chúc gia bây giờ còn có quyền thế không thể khinh thường.
Ðặc biệt là sau khi Chúc Tu Duẫn trở thành CEO mới của tập đoàn Chúc thị, giới kinh doanh và chính trị đều phải nhún nhường 3 phần.
Bùi Sở liếc nhìn Chúc Tu Duẫn, dùng chân đá đá vào xe lãn: "Ðược rồi, đều về nhà rồi còn giả bộ."
Chúc Tu Duẫn: "Anh không muốn đi bộ, không được sao?"
"Ðược---- Chúc tổng nói cái gì thì chính là cái đó.
Vậy em đi vào trước."
Nhìn bóng lưng Bùi Sở bước đi nhanh nhẹn thoải mái rồi lại nhìn chính mình ngồi trên xe lăn cồng kềnh, sau 1 giây anh dứt khoát đứng dậy đi tới.
Triệu Cảnh vội vã đẩy chiếc xe lăn trống chậm rãi đuổi theo.
Khi nào tổng giám đốc giả tàn tật sẽ khỏi đây?
Lúc đi đến cửa, Chúc Tu Duẫn đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Cảnh, "Thư ký Triệu, anh muốn thấy tôi bị mắng à?"
Sau khi sững sờ hai giây, Triệu Cảnh lập tức phản ứng lại: "Thực xin lỗi tổng giám đốc, chiếc xe lăn này sẽ đẩy đi chỗ khác."
"......."
Lúc bước vào phòng khách rộng lớn, những người hầu đứng ngay ngắn 2 bên, trên chiếc ghế sô pha rộng lớn có hai người trung niên đang ngồi.
Chúc Minh Giang và Sài Lâm.
Khi nhìn thấy hai người bước vào, Sài Lâm nhanh chóng nhiệt tình chào đón: "Tiểu Sở, mau đến đây ngồi."
"Cháu chào chú dì."
Sau khi Bùi Sở ngồi xuống, cô càng nhìn càng thích, bà nắm lấy tay cô lẩm bẩm nói: "Ai nha, thực sự là càng lớn càng xinh đẹp, nhìn da dẻ này."
Chúc Tu Duẫn uể oải hỏi: "Cha mẹ, có chuyện gì vậy?"
Sài Lâm: "Cuối tháng sau, bà của con sẽ từ Luân Đôn trở về, mẹ đang nghĩ chúng ta nên chuẩn bị lễ vật gì.
Còn có tiểu Sở, dù sao hai