Khi xe khởi động, đột nhiên trên màn hình xe hiện lên 1 thông báo.
[Thẩm Tự]: Anh, nghe nói anh xếp hàng 2 tiếng để mua tôm hùm đất cho chị dâu?
[Thẩm Tự]: Tình yêu nha, quả là.
Hai tiếng ting liên tiếp, Bùi Sở vô tình liếc nhìn.
?
Có ý gì? Bữa tối hôm nay cô ăn là do Chúc Tu Duẫn tự mình xếp hàng hai tiếng đồng hồ?
Không phải chứ.
Ngày thường cô ghét anh như thế, nhưng anh vẫn tốt với mình, chẳng lẽ bị ngược thể chất?
Khi Chúc Tu Duẫn nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của anh là muốn đánh Thẩm Tự một trận tơi bời.
Anh không xem phản ứng của Bùi Sở, bình tĩnh tắt màn hình.
Ngược lại, Bùi Sở hơi lúng túng, cô dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn Chúc Tu Duẫn.
Người này thật sự không phải bị Hội chứng Stockholm* chứ?
*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
Đường đường là tổng giám đốc lại xếp hàng hai tiếng ư!
Chẳng qua cả hai ai cũng không mở miệng, chỉ còn chú chó đáng yêu nhiều ở đó làm nũng.
......
Bùi Sở đặt đồng hồ báo thức 4 giờ, nên khi tỉnh dậy trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn.
Sau khi cô mặc quần áo ở phòng ngủ xong chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mới mở cửa thì bị dọa cho hết hồn.
"Sao em dậy sớm vậy?"
Cô bước hai bước đi qua Chúc Tu Duẫn rồi đi về phía nhà bếp.
Có lẽ vì vừa ngủ dậy nên giọng của Chúc Tu Duẫn hơi khàn, có loại gợi cảm không thể tả nổi.
"Vừa mới ngủ dậy."
Ai biết 1 giây sau, Chúc Tu Duẫn đi vào nhà bếp, cho cháo đã nấu vào hộp giữ nhiệt, rồi đem một hộp salad rau và bánh mì nướng đưa cho Bùi Sở.
Bùi Sở nhìn nồi cơm đang bốc khói sau lưng, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung: "Dậy sớm như thế để nấu cơm cho em?"
Chúc Tu Duẫn kéo tay cô, bỏ túi giấy để vào tay cô, xoay người trở về phòng ngủ, còn không quên nói: "Nhiệm vụ của mẹ, đừng nghĩ nhiều."
Nhìn bóng lưng rời đi, tâm muốn trêu chọc trong Bùi Sở bỗng dâng lên.
Cô gọi anh lại: "Chờ đã."
Chúc Tu Duẫn quay lại: "Làm sao..."
Từ "thế" còn chưa nói, Bùi Sở đã kiễng chân lên nhẹ nhàng in dấu trên mặt của anh.
Bùi Sở chớp mắt mấy cái, lắc chiếc túi trong tay: "Cảm ơn bữa sáng của Chúc tổng."
Vừa rồi ...!cô ấy thực sự đã hôn mình rồi à?
Bùi Sở, một người có trở ngại tình cảm, vậy mà...!hôn mình ư? !
Chúc Tu Duẫn hơi sững sờ, đưa tay