13.
Ngay hôm sau hot search “tình yêu” đó, một đoạn phỏng vấn Hạ Thừa Niên được công bố.
Tôi ôm đầu gối ngồi trước sô pha, nhìn anh trên màn hình TV, có thể thấy phỏng vấn được quay vội, thậm chí anh còn không thay một bộ quần áo trang trọng.
Trong ấn tượng của tôi, anh rất ít khi nhận phỏng vấn, trừ khi không thể từ chối mới đi, mà mỗi lần phỏng vấn cũng chỉ nằm trong phạm vi liên quan đến phim.
Lần này cũng vậy, sau mấy câu hỏi thông thường liên quan đến phim, người dẫn chương trình mạnh dạn đặt câu hỏi về tình yêu của anh đang nổi bật trên hot search và đoạn video mờ mờ chưa đầy mười giây kia. Điều này hoàn toàn xâm phạm phạm vi riêng tư của anh, lẽ ra không nên phát nhưng điều bất thường là anh lại trả lời.
“Tình yêu đó là giả, tôi có người thích là thật. Tôi nghĩ cô ấy đã xem đoạn video này lẫn hot search, thật tệ. Tôi còn chưa bày tỏ với cô ấy đã khiến cô ấy hiểu lầm, tuy không biết cô ấy có bận tâm không nhưng tôi rất quan tâm đ ến suy nghĩ của cô ấy.”
Trên weibo đã có người đăng đoạn video hoàn chỉnh với một góc độ khác, tình huống thật sự là cô diễn viên kia suýt ngã, Hạ Thừa Niên nhanh tay đỡ lấy cô ấy, nhưng góc độ quay không đúng lại bị che khuất nên cư dân mạng hiểu sai.
Khi nhận được điện thoại của Hạ Thừa Niên, tôi đang xem lại đoạn phỏng vấn của anh, tôi bấm tạm dừng, nghe giọng anh phát ra từ đầu dây bên kia: “Nghe thấy không?”
Tôi chưa kịp hiểu, hỏi lại theo bản năng: “Cái gì?”
“Lời giải thích của anh.”
Thật tình thì trước khi nhận điện thoại của anh, tôi xem video của anh, bỗng nhớ đến hot search tôi yêu thầm anh, đối với câu hỏi trước khi hôn mê hình như đã có câu trả lời mà không cần hỏi lại.
Chắc vì thức suốt đêm đau đầu, tư duy hỗn loạn, tôi buột miệng thốt ra: “Hạ Thừa Niên, có phải anh thích tôi không?”
Anh im lặng, rồi cười khẽ, tiếng cười truyền đến vành tai qua di động nghe nhột nhạt, anh nói: “Em mở cửa đi, anh nói cho em biết.”
Điều này làm tôi bất ngờ, sau đó trên đường ra mở cửa thì mới tỉnh táo lại, hối hận quá, tôi hỏi thẳng quá rồi.
Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó tôi vẫn thấy thật khó tin, từ hiểu lầm anh có bạn gái đến khi anh chính miệng làm sáng tỏ rồi đến lúc tôi trở thành bạn gái anh không đến 24 giờ đồng hồ.
Mà anh lại rất bình tĩnh nói: “Nếu có lựa chọn, anh sẽ không bao giờ để việc hiểu lầm kia xảy ra.”
Hôm đó tôi mở cửa, thấy anh đứng trước cửa, tay xách theo một hộp nhỏ tinh xảo, trên người vẫn mặc bộ quần áo khi phỏng vấn kia.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, trong phòng chỉ còn tiếng hơi thở đôi bên. Một lúc lâu sau, tôi nghe giọng nói của mình:
“Hạ Thừa Niên, anh…”
Anh bỗng giơ tay nhẹ nhàng giữ lấy mặt tôi, ngón cái đặt lên môi tôi.
“Nghe anh nói, Thích Tuệ, anh đến giải thích, nếu em bận tâm, vậy anh cũng đến để bày tỏ, nếu em không bận tâm, anh… vẫn đến bày tỏ.”
Anh ngừng vài giây, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc mở lời:
“Thích Tuệ, anh thích em.”
Nhịp tim tôi đập nhanh theo lời anh nói, tôi nghĩ nếu việc này bị sử dụng làm bằng chứng thì có lẽ tôi không có cách gì che giấu.
Thật lâu sau, tôi lùi nửa bước, thoát khỏi lòng bàn tay anh, cười nhẹ: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
Anh giơ chiếc hộp tinh xảo trong tay lên, mắt hiện ý cười:
“Vậy anh đến đưa bánh quế lạnh.”
14.
Tôi từng nghĩ không dưới một lần, nếu lúc trước nhật ký yêu thầm kia không bị lộ, liệu tôi có chủ động đi tìm anh, sau đó vướng vào anh, cuối cùng yêu nhau không.
Đối với vấn đề này, tôi từng hỏi Hạ Thừa Niên, lúc đó anh đang dựa vào ghế sô pha lật kịch bản, nghe vậy thì dừng tay, ngẩng đầu suy nghĩ vài giây rồi nói với vẻ tuyệt đối chắc chắn: “Nếu không có hot search đó thì anh cũng đến tìm em.”
Tôi nghe thấy có gì không đúng nên hỏi anh thích tôi từ khi nào. Anh quay sang nhìn tôi, hơi lúng túng, “Không nói rõ được là từ khi nào nhưng chắc chắn sớm hơn em.”
Tôi hừ, “Nhưng lúc đó em đã có người mình thích, anh còn đến tìm em sao?”
“Thích Tuệ, trước khi nhật ký của em bị lộ thì anh đã biết em thích anh ấy, cho nên anh không nghĩ đến việc quấy rầy em. Điều thực sự khiến anh quyết định đến bên em là cho dù tình cảm của em bị phơi bày ra trước mặt mọi người, anh ấy cũng không có bất kỳ động thái nào đáp lại.”
“Chắc anh không tin người trong ảnh không nhận ra chính mình chứ?”
“Dĩ nhiên, em cũng có thể nói anh ấy lén đáp lại, nhưng mà không có đúng không? Nếu có đáp lại thì trong bữa tiệc kia em đã không có biểu hiện như vậy.”
Không thể không thừa nhận, anh phân tích rất có lý, nhắc lại chuyện xưa chỉ còn cảm xúc bùi ngùi.
Bên eo bỗng có cánh tay vòng qua, giây tiếp theo tôi bị anh vòng ôm lấy chặn tôi giữa anh và ghế sô pha, anh thấp giọng dụ dỗ:
“Vậy… em định khi nào công bố mối quan hệ của chúng ta?”
Thật ra khi tôi và Hạ Thừa Niên ra ngoài đã bị chụp ảnh nhiều lần nhưng đều bị Hạ Thừa Niên đè ép tin tức xuống, anh sợ tôi giận. Bộ phim của tôi sắp ra mắt, trước khi công chiếu tôi không muốn khán giả chú ý đến chuyện cá nhân của mình.
Tôi vòng tay qua ôm cổ anh, nhỏ nhẻ: “Anh nói điều kiện đi, chờ thêm một thời gian nữa.”
Anh vùi đầu vào hõm vai tôi, giọng khàn khàn: “Em nói đó, không được đổi ý.”
Nhưng không chờ Hạ Thừa Niên ra điều kiện, sự cố bất ngờ xảy ra vào đêm công chiếu bộ phim của tôi vừa kết thúc.
Tôi và Tống Hách Nam cùng lên hot search, tựa đề là “Thầm yêu nhau”.
Đây đúng là một ‘quả dưa’ to!!!
Được like nhiều nhất là một video và một bức ảnh.
Video là đoạn video mà tôi đã xóa trước kia, lần đầu tiên tôi hợp tác với Tống Hách
Nam được người ta biên tập cắt ghét thành, lúc đó không hề có gì nổi bật, nhưng khi tôi quay phim càng nhiều, càng có thêm người tìm kiếm thông tin về tôi thì video CP duy nhất giữa tôi và anh ấy bị tìm thấy.
Cư dân mạng bắt đầu bàn tán sôi nổi về ánh mắt của tôi, nói nhiều nhất là đây chắc chắn không phải là diễn. Sau đó thì liên tưởng tới nhật ký yêu thầm của tôi khi trước, phát hiện Tống Hách Nam cũng phù hợp với miêu tả của tôi, sau đó có người nhắc đến một bình luận của cư dân mạng nói rằng người đó đã nhìn thất Hạ Thừa Niên, sau khi phân tích ra kết luận:
“Có thể cộng đồng mạng nhìn thấy Hạ Thừa Niên nhưng Thích Tuệ đang nhìn chính là Tống Hách Nam.”
Về bức ảnh kia, là một tấm poster cỡ lớn của tôi được treo bên ngoài tòa nhà, dưới ánh đèn mờ tối chỉ có tấm poster sáng ngời. Trong ảnh là bóng lưng của một người đàn ông cao gầy, hai tay đút túi quần đứng trước tấm poster ngước lên nhìn tôi trong bức ảnh.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhận ra đó là ai.
Nhưng không may là tình huống tương tự lại xảy ra, dân mạng lại nhận nhầm người đó thành Tống Hách Nam. Lý do họ tin chắc vậy là vì có người nhìn thấy Tống Hách Nam trong rạp chiếu phim vào ngày bộ phim của tôi được khởi chiếu.
15.
Tôi không đợi mọi người thương lượng giải pháp mà lập tức chia sẻ lại bức ảnh kia, viết một câu “Anh Hạ, lần xoay nhớ quay mặt lại”, sau đó không bận tâm đ ến những thảo luận trên mạng.
Hạ Thừa Niên trầm tư rất lâu, hỏi tôi một câu không liên quan: “Vậy em nói đưa điều kiện thì còn tính không?”
Tôi biết anh đang chuẩn bị cầu hôn, nhưng mới chuẩn bị được nửa chừng thì đã xảy ra chuyện này. Vì vậy tôi có thể hiểu tại sao anh không nói gì khi hot search xuất hiện, có lẽ là muốn tôi thực hiện lời hứa, không thể từ chối lời cầu hôn của anh.
Im lặng một lúc, tôi hỏi anh: “Có mang nhẫn theo không?”
Anh gật đầu.
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, đứng trước mặt anh giơ tay phải ra, mỉm cười: “Cầu hôn đi, em đồng ý.”
Hạ Thừa Niên cực kỳ bất mãn, nhưng không làm gì được nên đành nén giận đeo nhẫn vào tay tôi rồi bế tôi lên, vừa đi vào phòng ngủ vừa trầm giọng nói:
“Để tránh sự cố bất ngờ trong hôn lễ, chúng ta làm việc đêm tân hôn phải làm trước đi đã.”
Thành thật mà nói thì chuyện giữa tôi và Hạ Thừa Niên thực sự khá qua loa, chúng tôi gặp lại vì đối tượng yêu thầm bị nhận nhầm, anh còn chưa kịp tỏ tình thì bị đồn đãi ‘tình yêu’ trên trời rơi xuống chặn lại, ngay cả cầu hôn cũng vì một ‘quả dưa bở’ làm gián đoạn.
Lại lần nữa gặp Tống Hách Nam là trong đám cưới của tôi và Hạ Thừa Niên. Anh ấy mặc bộ vest đẹp đẽ ngồi bên dưới, giống như nhiều năm trước, tôi đứng trong đám đông người hâm mộ nhìn anh từ phía xa, hiện giờ anh cũng chỉ là một trong số rất nhiều khách mời.
Tuy nhiên, tôi không nhìn thấy cô bạn ‘thanh mai’ của anh ấy.
Hạ Thừa Niên chú trọng sự riêng tư của hôn lễ nên ngoại trừ nhiếp ảnh gia do chính anh chỉ định thì không ai có thể vào. Nhưng cho dù vậy thì Tống Hách Nam vẫn không đưa cô ấy theo, tôi nghĩ, anh thực sự yêu cô ấy.
Trong phòng trang điểm, tôi đang dặm trang điểm lại thì một người nhân viên cầm quà vào, nói là do Tống Hách Nam gửi, anh ấy có việc đột xuất nên đi trước.
Tôi không mở ra ngay mà tối hôm đó, sau khi hôn lễ kết thúc mới mở ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ rất giá trị, dưới ánh đèn có thể thấy những ngôi sao băng tỏa sáng từ những góc độ khác nhau.
Bên dưới vòng cổ có một tấm thiệp: “Duy nguyện Thích Tuệ, tương lai rực rỡ.”
Không hiểu tôi nhớ đến ước nguyện đêm mưa sao băng trên núi, nhưng mà tôi sẽ không tự mình đa tình cho rằng hai việc này có liên quan đến nhau.
Khi Hạ Thừa Niên đẩy cửa bước vào tôi đang ngẩn người nhìn chiếc hộp đã đóng chặt, anh thở dài một hơi, bế tôi lên giường, có phần bất lực: “Anh biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh mà.”
Tôi biết anh hiểu lầm, ôm cổ anh hỏi:
“Em đang nghĩ tới anh, lúc trước anh đăng câu ‘thật trùng hợp’ là có ý gì?”
Anh đè tôi nằm xuống, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng ôm vai tôi, giọng trầm thấp:
“Khi nhật ký yêu thầm lên hot search, anh mới đi uống rượu về, nhìn thấy câu đầu tiên trong nhật ký của em… ‘Có một người mà tôi thích từ rất lâu.’ Đêm khuya lại say rượu, anh nhớ mình đã cố gắng tỉnh táo để đăng mấy chữ.”
Tôi siết vòng tay kéo anh lại gần, nhìn vào mặt anh: “Vậy câu hoàn chỉnh sẽ là?”
“Thật trùng hợp, anh cũng có một người mà anh thích từ rất lâu rất lâu.”