Mộc mẫu ở tại nhà chồng của đại nữ nhi ăn cục tức nuốt không trôi, khuôn mặt tối đen vì xấu hổ quay đầu đi về nhà.
Trong lòng trách móc đại nữ nhi hướng về người ngoài không đem mẫu thân để ở trong lòng, lại oán trách Sở Ngu đem tam nha đầu từ tay bà đoạt đi.
Bằng không nếu đem nó gả cho Trương Quan Phu, hai nhà gần nhau ả ta có thể trở về giúp việc trong nhà, căn bản không cần phải phân tâm lo lắng vì vài mẫu đất kia.
Vấp phải trắc trở về đến cửa nhà, chưa kịp vào trong tròng mắt đã dịch chuyển, trong lòng lại lên một ý tưởng khác.
Sở Ngu là đồ tể, tới cưới tam nha đầu một lần có thể lấy ra hai mươi lượng bạc, có thể cho thấy được trong nhà nàng ta của cải phong phú.
Lúc này nàng hẳn là giết heo còn chưa có trở về, chi bằng mình đi đến nhà các nàng nhìn xem, nói không chừng có thể thu hoạch được kết quả vừa ý.
Não bộ còn chưa kịp nghĩ hết, tay chân đã tự động phối hợp nhịp nhàng, lắc lư thân mình hướng về phía Sở gia mà đi.
Cuối thôn Phù Dung xưa nay ít người lai vãng, Mộc mẫu cũng chưa bao giờ cuốc bộ qua đến bờ bên kia.
Hiện giờ qua khỏi cầu đá, nhìn trước mắt phong cảnh xa lạ, đi lâu như vậy cũng không gặp được hộ gia đình nào nữa, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.
Nghe nói Sở Ngu đã trở về trong thôn sinh sống từ mấy tháng trước, như thế nào ngay cả một căn nhà cũng không có, chẳng lẽ nàng ta ngủ trong sơn động?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng dưới chân vẫn hướng về phía trước đi tiếp, đi hồi lâu mới chậm rãi nhìn thấy được một ít dấu vết sinh hoạt.
Theo hướng mấy cái cầu thang nhìn lên, quả nhiên bà ta nhìn thấy một cái nhà tranh dựng trước cửa sơn động.
Bên cạnh rải rác một ít đồ dùng sinh hoạt.
Mộc mẫu cũng không nghĩ mình tùy tiện đoán bừa cư nhiên lại đoán đúng rồi, tức khắc trong lòng một trận ớn lạnh xẹt ngang sống lưng.
Tiểu nha đầu gả cho nàng ta một cái phòng ngủ đàng hoàng cũng không có.
Về sau nếu muốn nhờ cậy e rằng cũng không được tích sự gì.
Trong lòng vô cùng tiếc nuối, bước chân đều đặn trải dài trên đất của Sở gia.
Mộc mẫu cực nhọc lê thân mình bám vào mấy cái thang, muốn đi lên đó tìm người.
Tiến vào mới phát hiện hang động thiên nhiên này sạch sẽ thoáng mát, nội thất hết thảy đều bài trí chỉnh tề thuận mắt.
Tuy rằng hơi keo kiệt một chút, nhưng những vật thiết yếu nên có đều có đủ.
Nhịn không ngó đông ngó tây, lại sờ từ nơi này đến nơi khác.
Phát hiện trên giá treo bảy tám kiện quần áo mới, vải dệt đều dùng chất liệu tốt nhất may thành.
Trong miệng không khỏi phát ra thanh âm chậc lưỡi.
Thật đúng là ngôi sao chổi báo đời báo kiếp, mua nhiều quần áo như vậy, không biết đã xài hết bao nhiêu tiền của người ta.
Chỉ tiếc số y phục đó đều xiêm y của cô nương nhỏ tuổi, mình cố gắng hóp người cũng mặc không vừa.
Hơn nữa cũng không biết có phải quần áo của Sở Ngu hay của Mộc Đinh Hương.
Bà cũng không có can đảm dám xuống tay cầm quần áo lấy về.
Tuần một vòng khắp hang cũng không gặp vật nào có giá trị để mang về.
Lại cúi người nhìn kĩ trên giường, may mắn nhìn thấy đầu giường có túi tiền.
Mộc mẫu trong lòng vui vẻ mở ra nhìn thử một chút, thế nhưng trong túi có đến năm trăm văn tiền đồng.
Mộc phu nhân trong lòng kinh hoàng, cầm túi tiền bỏ vào trong lòng ngực ôm chặt, bất chấp cái khác vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Trong lúc gấp gáp lại không cẩn thận chân bị vướng vào vật nào nó nằm dưới sàn nhà, mất đà ngã lăn quay trên mặt đất.
Lòm còm ngồi dậy chờ một lát cho cơn đau qua đi, lúc này Mộc mẫu ba bước gộp thành hai chạy nhanh ra khỏi sơn động.
Cắm đầu cắm cổ chạy về hướng cây cầu đá, chỉ sợ Sở Ngu các nàng trở lại bắt gặp bà ta ăn cắp.
Năm trăm văn tiền vừa đến tay còn chưa có nóng phải trả lại.
Muốn nàng tay không về nhà đúng là chuyện hoang đường.
Một đường chạy đi vô cùng thuận lợi, nhìn thấy cầu đá đã ở trước mắt, Mộc mẫu trong mắt vui mừng quá đỗi.
Ngày hôm nay cũng không có ai biết nàng từng tới nơi đây, túi tiền này chẳng khác nào từ trên trời rơi xuống báo đáp người có lòng.
Gần một tháng tiền công của phu quân tự nhiên rơi xuống đầu mình.
Nhưng ai biết lúc bà đi đến bờ sông, đột nhiên không biết từ nơi nào vươn tới một dây hoa tử đằng ngáng đường.
Mộc mẫu dừng không kịp, chân trước mắc vào dây tử đằng ngã sóng soài.
Lần này ngã còn nặng hơn lần trước, Mộc mẫu ngơ ngác ngồi dậy, tức ngực thở không được.
Cái cằm va quẹt với mặt đất đến mức sinh đau, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, sờ soạng lòng ngực một phen.
Sờ đến túi tiền kêu leng keng mới chịu dừng, còn cười lên vài tiếng thoả mãn.
Vội vàng bò dậy tiếp tục chạy về phía trước.
Ai ngờ dây tử đằng giống như con người,