Mộc Đinh Hương từ lúc biết Mộc mẫu bị người quan phủ bắt nhốt vào đại lao, trong lòng cũng không dao động chút xíu nào.
Nàng không quan tâm đến sống chết của nữ nhân này, nàng chỉ tập trung nghĩ cách kím thật nhiều tiền.
Vì lẽ đó mỗi ngày nàng nhốt mình ở cuối Phù Dung thôn siêng năng trồng trọt.
Mộc lão hán thà chết cũng không muốn quay lại cầu xin Mộc Đinh Hương cùng Sở Ngu đi cứu lão bà nhà mình, chỉ có thể bắt Quyết Minh hạ mình đi đến sơn động cầu cứu.
Mộc Quyết Minh trong lòng cực kỳ không vui, nhưng ai kêu hắn có phụ thân sĩ diện cao như vậy.
Cãi nhau một hồi cuối cùng Quyết Minh đành phải căng da đầu đi sang bờ sông bên kia tìm Mộc Đinh Hương.
Hắn vừa đặt chân đến bờ sông, bên này Trúc Nhi đã nhận được thông tri của các vị thảo dược tỷ muội trong cốc.
Nó vác cái bụng nhỏ lộc cộc chạy tới ôm chân Mộc Đinh Hương nói.
- Mẫu thân, có người xấu tới! Mẫu thân không phải sợ gì a, Trúc Nhi sẽ bảo hộ người.
Mộc Đinh Hương ngẩng đầu tìm kiếm, vừa vặn nhìn thấy người từ xa đi tới đúng là tiểu tử Mộc Quyết Minh.
Nàng vỗ cái mông của Trúc Nhi bảo nó ẩn thân đi chơi cùng các loại thực vật xung quanh, còn mình tiếp tục im lặng cuốc đất.
- Ê!
Mộc Đinh Hương nghe giọng vịt đực cất lên, trong lòng liền cảm thấy bực bội, nàng đối với giọng nói của toàn bộ người Mộc gia xưa nay vô cùng chán ghét.
- Ei!
Mộc Quyết Minh gân cổ kêu vài lần, nhìn thấy Mộc Đinh Hương từ nãy đến giờ cũng chưa ngẩng đầu liếc hắn một cái, tức khắc có chút không vừa lòng.
Nhưng hôm nay là hắn tới cầu người ta giúp đỡ, nói thế nào cũng không thể phát giận, kiên nhẫn đến gần Đinh Hương nói chuyện.
- Tam tỷ, ngươi kêu tướng công của ngươi đi đến đại lao đem nương cứu ra được không?
Mộc Đinh Hương lúc này mới đứng thẳng dậy, tức giận mà trả lời.
- Chuyện này liên quan gì đến nàng ấy?
- Như thế nào nói nàng ta không có liên quan.
Nếu không phải nàng cố ý tìm người bày mưu tính kế, nương có thể mắc mưu sao?
Mộc quyết minh vẻ mặt không hài lòng với câu hỏi của Đinh Hương.
- Nàng bày mưu tính kế lúc nào? Cái đó là đồ vật của khách nhân, túi tiền cũng không phải nàng bỏ vào.
Là nương của ngươi ham món lợi nhỏ ngứa tay lấy trộm đồ vật của người ta, chuyện này cùng Sở Ngu có quan hệ gì đâu?
Mộc Đinh Hương tức giận, thay phu quân của mình phản bác.
- Ngươi nói cái gì mà nương của ta? Chẳng lẽ người không phải là nương của ngươi hay sao?
Mộc Quyết Minh trong lòng bắt đầu sinh khí.
- Từ lúc bà ấy nghĩ đủ mọi cách đem ta bán cho Trương Quan Phu thì nàng đã không không còn là nương của ta.
Hơn nữa ngày ấy Sở Ngu đem ta mang đi, các ngươi vô sỉ mở miệng đòi tiền sính lễ hai mươi lượng bạc.
Nhận được tiền liền nói về sau cùng ta chấm dứt quan hệ.
Hiện tại mới không bao lâu bà ta ngựa quen đường cũ đi trộm thịt trộm bạc của người ta, bây giờ lại tới Sở gia tìm phu thê chúng ta đi nhà lao cứu người, bệnh hay quên của ngươi thật nặng a.
Mộc Đinh Hương hừ lạnh một tiếng, lời nói ra mỗi một câu đều không chút lưu tình.
Thêm việc mấy ngày trước Mộc mẫu đào trộm hai lượng bạc của mình, bọn họ là người một nhà khẳng định có liên can.
Bà ta đến quầy hàng của Sở Ngu trộm thịt trở về cùng nhau ăn chung, tội này ai cũng đừng hòng thoát được.
Nghĩ đến đây, trong lòng tức giận càng sâu, hướng về phía Mộc Quyết Minh mỉa mai.
- Trở về hỏi mẫu thân tốt của ngươi một chút, dưới tàng cây gốc đa đầu làng đào trộm hai lượng bạc của ta dùng có thoải mái không?
Nói xong cúi đầu tiếp tục làm việc còn dang dở trên tay, không thèm để ý đến hắn nữa.
Mộc Quyết Minh nghe được sự tình hai lượng bạc gì đó, hắn nghe không hiểu được tình huống chỉ biết đứng đó gãi gãi đầu như kẻ ngốc.
Vốn dĩ hắn cũng không phải người kiên nhẫn gì, lại bị Mộc Đinh Hương trách móc cả buổi, ấm ức mặt đỏ tai hồng mấp máy môi nói không ra lời, âm thầm mắng câu tiện nhân liền rời đi.
Hôm nay hắn cố gắng không nói động đến Mộc Đinh Hương, cố gắng chạy thật nhanh trở về đem toàn bộ lời nói của nàng học lại một lần cho Mộc lão hán nghe.
Nghe hết câu chuyện mới biết lão bà nhà mình ngoài việc đi trộm thịt của con rể còn đem tiền của nữ nhi cất giấu bấy lâu lấy hết để xài, trong lòng giận càng thêm giận.
Giỏi cho tam nha đầu lén lút cất giấu tiền không để báo hiếu cho cha mẹ.
Hôm kia bị mẫu thân ruột thịt đào được nó còn dám ghi hận trong lòng.
Ông nhịn không được lại mở miệng oán trách Mộc mẫu, trách bà ta đào được tiền cư nhiên không giao hết cho hắn, đem mọi chuyện giấu giếm không coi phu quân của mình ra gì.
Thì ra mấy ngày hôm trước bà ta mua xiêm y mới cùng mấy xấp vải bố, nguyên lai tiền là từ nơi này mà ra.
Cũng bởi việc này mà nữ nhi ôm hận trong lòng.
Ai đó hãy nói cho hắn biết, hắn cần phải làm như thế nào mới phải.
Mộc lão gia chủ cố ý đi đến nhà lao thăm thê tử của mình, sẵn tiện hỏi nàng về số bạc của nữ nhi.
Mộc mẫu thế mới biết trừ bỏ việc nàng ăn trộm thịt, vụ việc dưới tàng cây cũng đã bị phát hiện.
Bà ta nghĩ mãi cũng không biết ngày hôm đó mình trộm tiền không có ai nhìn thấy, nha đầu thúi kia như thế nào biết được số tiền đó là do chính mình ăn trộm.
Nhưng bất luận nguyên nhân như thế nào thì nó cũng đã biết tiền này là do nàng lấy, đại sự lần này bà cực kỳ bất lợi.
Trong lòng mắng Đinh Hương là nha đầu ngoan độc, sớm biết vậy ngày đó......
Dù gì thì chuyện cũng đã đi đến bước đường này, cũng không thể quay đầu lại.
Mộc lão hán lại tiếp tục chất vấn về số bạc kia, Mộc mẫu không có biện pháp đành phải nói cho hắn biết tiền đó được giấu trong cái ấm sành chôn dưới đáy giường.
Nhưng hai lượng bạc đã bị bà xài hết năm trăm văn, trong ấm chỉ còn lại một ngàn năm trăm văn tiền đồng mà thôi.
Mộc lão đầu mắng vợ mình một tiếng sao chổi, khuôn mặt xụ xuống xoay người đi về nhà.
Từ trong đáy giường lấy ra cái ấm đựng tiền, trích tiền túi thêm năm trăm văn nhập lại thành hai lượng bạc chẵn, tự mình đi một chuyến đến địa bàn Sở Gia.
Thời điểm bước vào địa phận Sở gia, thật không may hắn đến ngay lúc hai người các nàng đang ăn cơm.
Mộc lão hán đưa đôi mắt ngó ngó trên bàn, hai đĩa thịt một chồng rau xanh không khỏi nuốt một chút nước miếng.
Ông không tiếc lời khen con rể nấu ăn thật giỏi, nhưng Sở Ngu cũng không có ý tứ kêu hắn ăn cơm.
Nàng ngồi ở chỗ kia đưa mắt nhìn thẳng sang chỗ khác.
Mộc Đinh Hương nhìn phụ thân của mình khuôn mặt mang đầy dấu tích của năm tháng khắc nghiệt, dẫu vậy nàng đối với hắn cũng không có chút hảo cảm nào.
Tuy rằng những việc ác đều là do Mộc mẫu ra mặt làm, nhưng nếu không có người nam nhân này ở sau lưng cho phép cùng cam chịu, Mộc mẫu làm sao có lá gan đối với nữ nhi của mình làm ra mấy cái sự tình không thể chấp nhận được.
Ngày xưa lúc còn sống ở Mộc gia có lần nào nàng được ăn cơm nóng, mỗi ngày nàng ra đồng làm việc hắn nhìn thấy cũng hỏi thăm không quá một câu.
Nếu hỏi ai là người chủ mưu bán nữ nhi, người nam nhân này mới chân chính là người ở phía sau giật dây ủ mưu.
Nàng nghĩ đến thông thấu, đối với hắn sắc mặt cũng không phải thực tốt.
Mộc lão hán mới hơn nửa tháng không nhìn thấy nữ nhi, thiếu chút nữa liền nhận không ra nàng.
Hiện giờ nàng xuyên y phục đều là chọn nguyên liệu tốt nhất, khuôn mặt nhỏ dưỡng đến trắng nõn sạch sẽ.
Thân hình ốm yếu trước kia bắt đầu có da có thịt, nhìn qua tinh thần của nàng cực kì tốt, có thể nói so với trước kia phải đẹp hơn rất nhiều.
Nghe hai người ngồi đó ăn cơm phát ra