Ban đầu trong bình cất trữ được mười lượng, hôm qua Quý Vân Nương thanh toán tiền lương thực ngoài ra còn có tiền nửa năm giết heo tích cóp từ chỗ Sở Ngu, tính ra hiện giờ các nàng nắm trong tay tổng cộng hơn bảy mươi lượng bạc.
Mộc Đinh Hương đời này làm lụng vất vả cũng chưa từng được nhìn thấy nhiều tiền như vậy, ngay lập tức nàng bị chỗ ngân phiếu cùng mớ tiền đồng khổng lồ này làm hoa cả đôi mắt.
Sở Ngu nhìn tiểu cô nương ánh mắt sáng lấp lánh tựa sao trời chăm chăm nhìn vào đống bạc trên bàn, nàng nhẹ nhàng đưa tay điểm nhẹ một cái lên trán của người nọ.
- Thật đúng là tiểu nha đầu chưa hiểu sự đời..
Đinh Hương xấu hổ, khuôn mặt thanh tú nhanh chóng xuất hiện vài vệt đỏ hồng.
- Xác thật đây là lần đầu tiên ta gặp qua số tiền lớn như vậy.
Không phải là ngươi đang chê cười ta là cái đồ quê mùa đi???
Sở đồ tể lắc đầu, nàng mà chọc cho tiểu cô nương tức giận thì thật sự rất phiền phức a.
- Nào có....!Ngươi xem chỉ trong vòng nửa năm qua số tiền ngươi làm ruộng tích cóp được so với tiền ta giết heo còn nhiều hơn gấp mấy lần...!ta làm sao dám chê cười ngươi aaaa...!
Tiểu cô nương nhấp một ngụm trà, nàng đem cái chén trong tay đặt ngay ngắn xuống bàn mở miệng c
- Tiền kiếm được từ việc canh tác nông nghiệp đúng thật là thấm đẫm mồ hôi và nước mắt.
Trước nhất nếu không có Trúc Nhi ra tay khẳng định chỗ lương thực đó cũng sẽ không lớn nhanh đến vậy, thổ nhưỡng nơi đây mà giống với miếng đất bên Mộc gia thì dù ta có mười mẫu đất bất quá chỉ thu được năm đến sáu ngàn cân thóc là cùng.
Ví dụ hai chúng ta không ăn không uống đem số thóc ấy bán hết cuối cùng tiền tới tay cũng chả được bao nhiêu.
Hiện giờ Quý cô cô thương tình thu mua lương thực của chúng ta với giá cao ngất ngưỡng, thêm việc ngươi mỗi buổi chiều đều xuống đất hỗ trợ bởi vậy cũng không thể quy tất cả trở thành công lao của một mình ta được.
Trúc Nhi nghe thấy Mộc Đinh Hương nhắc tới tên liền không biết từ nơi nào lật đật chui ra, nó dùng đôi chân ngắn ngủn của mình theo ống quần của Sở Ngu bò hướng lên trên.
Tiểu yêu ngồi chễm chệ trên mặt bàn giương cánh tay vuốt ve một đống tiền bạc sáng lấp lánh, nó hưng phấn đến nỗi cười hì hì...!
- Tiền này cũng có một phần công lao của Trúc Nhi....!
Mộc Đinh Hương cười khổ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó..
- Được! Được! Được....!Trúc Nhi công lao lớn nhất cho nên chờ đến khi xây nhà xong mẫu thân sẽ lưu lại cho Trúc Nhi một phòng có được không??
Nói xong quay đầu nhìn về phía Sở Ngu, tựa hồ đang chờ chủ nhà cho phép.
Sở Ngu nhìn trước mắt một lớn một nhỏ hai đôi mắt đồng dạng sáng lấp lánh, trong lòng không tránh khỏi buồn cười.
- Nhìn ta làm cái gì..? Nhiều tiền như vậy khẳng định có thể kiến được một căn nhà khá to, ít nhất cũng có đến năm sáu gian phòng.
Trúc Nhi của chúng ta nhỏ bé như vậy có thể chiếm được bao nhiêu diện tích, đừng nói một gian, hai gian mẫu thân cũng đều có thể xây cho con!
Trúc Nhi nghe thế tâm trạng cao hứng hỏng rồi, tiểu yêu từ trên bàn bò lại đây ôm lấy đầu Sở Ngu hôn một ngụm thật kiêu trên má của nàng:
- Cảm ơn Sở Ngu mẫu thân.
Nàng trìu mến dùng mu bàn tay của mình cọ cọ gương mặt non nớt của nó nói:
- Muốn hay không cùng Đinh Hương mẫu thân tạ ơn một cái?..
hữm.....!
Trúc Nhi buông cổ Sở Ngu ra xoay người về hướng của Mộc Đinh Hương bò đến, tiểu trúc tinh vẫn áp dụng theo cách cũ hạ xuống gương mặt xinh đẹp ấy một nụ hôn.
Tiểu cô nương ngày ngày cùng nó thân cận dưỡng thành thói quen, nàng duỗi tay ôm lấy nó, đem nó khóa chặt vào trong ngực.
Trúc Nhi ngửi được mùi hương thảo mộc nhàn nhạt toả ra từ trên người của Đinh Hương.
Nó thoải mái đến mức ở chiếc cổ trắng noãn nà của nàng cọ tới cọ lui, thi thoảng còn phát ra vài tiếng rên hừ hừ, coi chiều thoả mãn cao độ.
Sở Ngu nhìn cảnh tượng trước mắt ấm áp, khóe miệng tự nhiên cũng nhếch lên tạo thành một độ cong hoàn mĩ.
- Ngươi muốn nhà chúng ta xây theo lối kiến trúc nào? Cứ nói thẳng ra để ta dựa theo suy nghĩ của ngươi mà làm.
Mộc Đinh Hương nâng nâng mí mắt hướng lên trên vừa vặn nhìn thấy Sở Ngu trên mặt mang theo nụ cười ấm áp tựa gió xuân.
Người này tốt xấu gì cũng so với mình lớn hơn mười mấy tuổi, vậy mà khi trông thấy nụ cười ấy lại khiến lòng nàng xao xuyến đến lạ lùng.
- Ta cũng không biết muốn xây nhà theo kiểu nào.....!Nói thật chẳng cần cầu kì đâu, có một chỗ để an thân không cần phải tiếp tục tháng ngày dãi nắng dầm mưa nữa là được.
Sở Ngu nghe nàng nói ngược lại cảm thấy không đồng ý.
- Nếu chỉ là vì chuyện dãi nắng dầm mưa kia không bằng trực tiếp ngủ sơn động là được rồi, cần gì phải cất công xây nhà...! Nếu đã quyết định trùng tu thì phải làm cho khang trang một chút, dù sao bạc chúng ta cũng đã gom đủ rồi.
Đinh Hương nghe nàng trần thuật thâm tâm cũng nhịn không được sinh ra rất nhiều chờ đợi.
Tuy rằng trước kia nói muốn thuận theo tự nhiên nhưng mấy ngày qua bận trước bận sau vậy mà Sở Ngu vẫn đối với nàng quan tâm săn sóc chu toàn.
Qua đó có thể thấy được người này rất nghiêm túc quy hoạch tương lai của hai người các nàng.
Nghĩ tích cực như thế liền cảm thấy trong lòng hân hoan không thôi.
- Có gian nhà chính rộng rãi, một gian phòng ngủ cộng một gian nhà bếp....!Hừmmmmm còn phải có một cái sân thật lớn, tường vây bên cạnh nên trồng vài loại thực vật để chúng mặc sức leo trèo, ta tính toán sơ qua cũng thấy không sai biệt lắm....!A đúng rồi còn phải lưu cho Trúc Nhi một gian, phòng trữ lương thực cũng phải có một gian thật rộng rãi và khô thoáng ấy...!
Nghe nàng liệt kê một mạch trong đầu Sở Ngu mơ hồ phác họa ra được hình ảnh biệt viện nhưng vẫn cảm thấy chưa được ổn thoả lắm:
- Chúng ta chỉ có một mình Trúc Nhi là hài tử, ở nông thôn kiến một cái sân là đủ rồi (1).
Ngoài nhà chính còn phải dựng thêm một gian dùng để chiêu đãi khách nhân, bên trái chúng ta làm hai phòng ngủ, bên phải dùng để làm nhà bếp.
Cạnh nhà bếp là đông sương phòng lưu trữ lương thực, đối diện là tây sương phòng địa phận của Trúc Nhi.
Còn có sân cửa nơi đó cạnh sông làm một toà đình viện hóng mát cực kỳ hợp lí, cách đó đất còn rộng đến nỗi xây thêm được ba giang phòng nhưng chúng ta chưa dùng đến nó nên cứ gác lại, để đó tính sau đi.
Tiểu cô nương thấy nàng quy hoạch chi tiết trước mắt tựa hồ cũng xuất hiện một cái đại viện tử hệt như những gì nãy giờ nàng ta miêu tả.
Quanh thân phòng ốc đan xen đã thấy có hứng thú lại nghe nàng nói hai người chỉ có Trúc Nhi là hài tử liền cảm thấy nàng thật sự xem chính mình trở thành thê tử của nàng.
Kể từ sau câu nói đó Đinh Hương thật sự xem bọn họ là một nhà ba người, trong lòng cái loại bí ẩn ngọt ngào này lại bắt đầu lan tỏa khắp thân thể, lỗ tai theo suy nghĩ đó mà đỏ lựng lên.
- Đến lúc đó ta còn muốn bên ngoài sân nhà xây mấy cái chuồng trại, lên huyện chọn chút heo con gà con mạnh khoẻ mang về nuôi dưỡng.
Mộc Đinh Hương chấp niệm cực kỳ sâu với chuyện chăn nuôi gia súc.
- Được..! Nuôi bên ngoài chớ có đem gia súc gia cầm dưỡng trong viện, có khí vị Trúc Nhi sẽ không thích.
Mỗi lời, mỗi ý kiến tiểu cô nương nói ra Sở Ngu đều nhất mực tán thành.
Trúc Nhi thấy hai vị mẫu thân thời điểm tính toán vẫn luôn suy xét đến cảm thụ cùng sở thích của nó thì vui vẻ cực kỳ.
Từ nãy đến giờ vẫn luôn ở trong lòng ngực Mộc Đinh Hương làm nũng, nhộn nhạo như muốn trở thành một con trùng.
Sở Ngu thấy hành động của nó rất buồn cười, tiểu yêu úp sấp trong ngực nha đầu kia chỉ lộ cái mông căng tròn láng mịn ra bên ngoài, nàng thuận tay bóp lấy mấy cái, xúc cảm truyền đến não bộ cho thấy độ đàn hồi cực kỳ tốt đó nha!
- Ngươi về sau nếu không nghe lời ta liền đem ngươi ném vào chuồng heo!
Chỉ vừa nghe đến nữ nhân thối này đòi ném nó ra chỗ bầy heo mập ú đáng ghét, tiểu yêu tinh lập tức bổ nhào vào ngực Sở Ngu nghiêng trái rẽ phải cắn nàng, Sở đồ tể cùng nó náo loạn trong chốc lát mới luyến tiếc buông nó ra.
- Ngày mai ta bắt đầu đi lên trên huyện nhìn xem một ít vật liệu.
Đá ở phụ cận sơn động có thể khai thác nên không cần phải mua, nhưng gạch vẫn nên trực tiếp kêu người kéo về vừa nhanh và tiện một chút.
Trước hết cứ đi xem giá cả cái đã, ta thấy trong huyện gạch đỏ gạch xanh loại nào cũng có chỉ là ta không biết loại nào tốt mà thôi...!
Đinh Hương đối với mấy chuyện này cũng là dốt đặc cán mai (2), chỉ có thể chờ Sở Ngu đi hỏi thợ thì mới có thể biết được.
Buổi sáng ngày thứ hai Sở Ngu cùng Khi Mãn sát xong heo đúng giờ mang thịt ra quán, khách hàng từng nhóm sôi nổi kéo tới cửa mua thịt, không tốn bao nhiêu thời gian đã bán hết một nửa con heo.
Sở Ngu đang cúi đầu thái thịt bỗng dưng nghe được có tiếng người kêu nàng, ngẩng đầu lên thì thấy hoá ra người gọi mình là Quý Vân Nương.
Nhớ tới hôm qua nàng mang tới đây một xấp tiền, còn một điều lạ lùng nữa đó chính là nét mặt của người này cùng Đinh Hương nhà mình dường như giống hệt với nhau.
Càng nghĩ càng thấy lạ, nàng bất động thanh sắc bày ra gương mặt tươi cười lịch sự mở lời tìm đề tài nói chuyện.
- Quý cô cô hôm nay lại tới mua thịt, là mua cho nhà mình ăn hay là mua cho thực cư bên kia thế??
Lúc trước nàng đều kêu nữ nhân này là Quý tỷ tỷ nhưng mà Mộc Đinh Hương lại luôn miệng gọi tiếng cô cô.
Sở đồ tể cũng không thể để tức phụ nhà mình gọi loạn vai vế đành học theo nàng cùng nhau kêu nữ nhi Quý gia là cô cô, Quý Vân Nương lúc nãy nghe cách xưng hô mới cũng là một trận mặt mày hớn hở.
- Nàng trong lòng vui vẻ, cách nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều.
- À ta mua về làm cơm trong nhà ấy mà....!Ban sáng Niệm Niệm cùng A Trác nói muốn ăn thịt ba chỉ cho nên giúp ta lấy miếng thịt nằm bên đó đi.
Phụ nhân trẻ tuổi đưa tay chỉ vào miếng thịt màu sắc tươi ngon nằm bên cạnh cái thớt, dư quang còn lại dừng lại ở trên người Sở Ngu âm thầm đánh giá, hồi lâu sau mới làm bộ lơ đãng hỏi:
- Sở muội lúc trước không phải nói muốn dựng nhà ở hay sao, chẳng hay bạc đã tích cóp đủ rồi hay chưa?
Nữ nhân trước mặt chẳng lẽ vì lí do này mà trả tiền lương thực nhiều gấp đôi giá cả ban đầu đưa ra, Sở Ngu ánh mắt thâm sâu khó đoán nhưng khi ngẩng đầu nháy mắt lại là