Khi Mãn trở về tìm Uông Tiểu Hỉ nói chuyện, đại khái hắn muốn nghe ý kiến của nàng.
Mọi người trong Uông gia nghe thấy chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu con gái nhà mình trong lòng vui vẻ đến không chịu được, trong nhà điều kiện vốn dĩ đã không tốt mà cuối năm còn phải gả Tiểu Hỉ ra ngoài.
Tuy rằng đợt trước Khi Mãn đã đưa sang bên này không ít tiền lễ hỏi nhưng muốn chuẩn bị của hồi môn vẫn cần hao tổn rất nhiều tiền, hiện giờ có thể kiếm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu..
Lúc trước Khi Mãn nói qua loa chỉ cần cho thê tử tương lai của hắn mười mấy văn tiền là tốt lắm rồi, dù sao Uông Tiểu Hỉ có ở nhà thêu thùa hết cả một ngày cũng không thể kiếm được ngần ấy nhưng Sở Ngu nhất quyết không đồng ý.
Nàng kiên định nói đã xem nàng ấy như người trong nhà thì tiền bạc càng không thể thiếu, hơn nữa hai tháng này Tiểu Hỉ cô nương chịu khó đến hỗ trợ là chuyện rất may mắn, nàng làm sao có thể không trả tiền công cho người ta đàng hoàng được đây?
Tiểu Hỉ vui vẻ cực kỳ, ngày hôm sau liền chăm chỉ dậy sớm đi theo Khi Mãn giết heo.
Sở Ngu thấy cô nương này siêng năng cần mẫn cùng tiểu nha đầu nhà mình giống nhau như đúc không khỏi tâm sinh yêu thích.
Lúc nói chuyện Sở đồ tể đối với nàng ta cũng ôn tồn, lời nói bất giác nhỏ nhẹ hơn mấy phần.
Tiểu thư nhà họ Uông nhìn thấy Sở Ngu không quá ba lần, lần gặp gỡ trước trước tựa hồ là lúc đi theo Khi Mãn đến thôn Phù Dung hỗ trợ các nàng thu hoạch lương thực.
Xưa nay thôn dân đều đồn đãi Sở đồ tể là hung thần ác sát, chỉ là trải qua vài lần gặp mặt nàng chưa từng nhìn thấy người này thô lỗ hung tợn với ai bao giờ, dẫu vậy nàng cũng không dám quá mức thân cận.
Hiện giờ Sở Ngu đối diện với nàng luôn dùng vẻ mặt ôn hoà hữu lễ mà chuyện tiền công lại càng hào phóng rộng lượng, hảo cảm theo đó cọ cọ dâng lên, lâu dần cũng không còn cảm thấy nàng ta hung dữ như lời đồn.
Sau khi sát heo xong Khi Mãn liền đánh xe bò tới, hắn cùng Uông Tiểu Hỉ hào hứng kéo thịt về cửa tiệm còn Sở Ngu trực tiếp cưỡi ngựa trở về nhà.
Về đến nhà thời gian bất quá vừa qua khỏi giờ Mẹo một chút, vầng thái dương đang chậm rãi dâng lên.
Thông thường thời điểm này Sở Ngu rất ít khi có mặt ở nhà, trừ phi là Khi Mãn có việc thì hai người mới cùng nhau nghỉ ngơi.
Từ đó thân thể đã hình thành đồng hồ sinh học khó có thể sửa đổi, mỗi ngày gà gáy liền tỉnh, cả ngày đơn giản chơi đùa cùng Trúc Nhi hoặc lên phụ cận trên núi đốn củi.
Lúc nàng còn sống trên huyện, ngày thường nếu không có đi giết heo sẽ bị người nhà họ Bạch nơi nơi sai vặt.
Giờ nàng trở về đây, tuy người thưa thớt không thể giao tiếp nhưng thân thể được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Tiểu cô nương cũng rời giường từ sớm để làm việc, trên mặt đất sau khi thu hoạch vẫn còn lưu lại vết tích phế phẩm nên vẫn phải dọn dẹp cùng làm cỏ.
Dọc đường đi Trúc Nhi luôn đi theo phía sau nàng, vừa đi vừa nghịch ngợm hái một đóa tiểu hoa cài vào mái đầu nhỏ.
Đôi khi tiểu nhân nhi ngậm trong miệng một ngọn cỏ đuôi chó, quỳ rạp trên mặt đất cùng thảm thực vật trò chuyện.
Gió nhẹ phất qua, cảnh tượng đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Nàng từ chỗ thật xa đã xuống khỏi lưng ngựa, rón ra rón rén tiến đến phía sau hai người mưu tính hù dọa một phen, ai ngờ Trúc Nhi cái mũi nhanh nhạy trong miệng lẩm bẩm:
- Ỏ Sở Ngu đã về rồi này~
Mộc Đinh Hương ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy thân ảnh cao gầy đứng sau lưng của mình, không phải Sở Ngu còn có thể là ai.
Nàng vỗ vỗ cho bùn đất trên tay rơi xuống hết mới mở miệng hỏi chuyện.
- Ngươi như thế nào mà sáng sớm như vậy đã trở về rồi?
Sở Ngu đưa tay bắt lấy một cọng cỏ đuôi chó, hướng đến trên mông Trúc Nhi dụng lực gõ một cái:
- Đánh con cái tội không biết lớn nhỏ, không chịu gọi ta là mẫu thân.
- Còn có ngươi!!
Sở Ngu xoay người lại đối mặt với Mộc Đinh Hương.
- Cái gì mà ngươi ngươi ngươi ngươi...!Tốt xấu gì cũng phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ hoặc gọi phu quân.
Ta đường đường là gia chủ vậy mà về đến nhà các người còn đối xử với ta như vậy a....!
Mộc Đinh Hương nghiêng người cười khúc khích.
- Đã về tới nơi này thì cách gọi có ích lợi gì.? Ta còn chưa nói đâu, hôm nay như thế nào trở về sớm như vậy?
- Còn không phải là do chúng ta muốn kiến phòng ở sao..? Ta thật sự không có biện pháp đi đến cửa hàng, cũng còn may Khi Mãn mang theo Tiểu Hỉ phụ giúp hắn buôn bán, mỗi buổi sáng ta sát heo xong liền quay trở lại.
Nếu không đến lúc đó thỉnh người tới làm việc, nói thật để ngươi ở nhà một mình ta không yên tâm.
Mộc Đinh Hương nghe đến chuyện này trong lòng kích động không thôi.
- Cô cô và dượng nói khi nào thì có thể bắt đầu?
- Mùng chính tháng này, chỉ còn vài ngày nữa là tới rồi.
Hôm nay khả năng cao Lưu lão gia sẽ mang thợ nề lại đây xem địa thế.
Một lát nữa ta đi theo trông coi bọn họ là được.
Đối với chuyện nhà cửa kỳ thật Sở Ngu rất để ý, nó chứng minh cho mọi người biết nơi này chính là lãnh địa của nàng.
Từ nhỏ nàng lớn lên bên trong Bạch Phủ, phụ thân làm quản gia cho nhà họ Bạch từ rất lâu về trước, tuy không tính là người hầu nhưng hai cha con nàng vẫn luôn làm trò cho những kẻ hầu khác trong phủ.
Sống ở nhà người khác nàng không thể tùy ý bài trí theo sở thích càng chưa nói tới chuyện không thể chiêu đãi khách nhân cùng bằng hữu của mình, lâu dần trong tâm sinh ra một cổ nghẹn khuất khó nói thành lời.
Ngày trước khi trở về đây nàng dự tính cả đời trụ trong sơn động tiêu diêu tự tại, an nhàng sống hết một đời.
Đấy là trước kia còn bây giờ có Đinh Hương cùng với Trúc Nhi tự nhiên liền không thể tiếp tục sống như thế nữa.
Cái thứ nhất là nàng không thể độc đoán ép bọn họ thích ứng cách sống chẳng khác gì dã nhân của mình.
Cái thứ hai là hiện giờ nàng có rất nhiều bằng hữu, sau này có thể còn nhiều hơn nữa, chưa kể đến lúc đó Đinh Hương cũng sẽ có bằng hữu của chính mình.
Khách nhân tới nhà bái phỏng mà nàng lại không có chỗ để tiếp đãi đàng hoàng chu đáo, đấy chính là thất lễ.
Đợt trước Đinh Hương trồng lương thực trên mười mấy mẫu đất, ngoài ý nghĩ phát triển rực rỡ, mùa màng bội thu bắt buộc phải có địa phương thông thoáng rộng rãi chuyên dùng để phơi nắng.
Có cái sân, về sau các nàng cũng có thể giống như người khác bày trí tiểu cảnh trong sân viện theo ý thích, an cư lạc nghiệp.
Nghĩ đi nghĩ lại nàng cũng bắt đầu cảm thấy hào hứng giống như tiểu cô nương.
Chiều xuống quả nhiên có mấy chiếc xe ngựa từ huyện thành tấp nập chạy về hướng cuối thôn Phù Dung.
Sở Ngu đang loay hoay dọn cỏ trên đất nghe được tiếng vó ngựa từ xa vọng lại nàng liền biết là Lưu Hừ dẫn người tới đây, vội vàng buông việc trong tay hướng đến con đường lớn đi qua.
Chỉ thấy nam nhân ngồi trước đầu xe ước chừng trên dưới năm mươi tuổi đang đưa mắt đánh giá toàn bộ sơn cốc.
Vừa đúng lúc gặp Lưu Hừ từ trên xe ngựa bước xuống, chỉ là không nghĩ tới chuyện Quý Vân Nương cũng đi theo ông ta tới đây.
Nam nhân này đúng là người mà hôm qua Lưu Hừ nhắc đến: "Lão bản chuyên môn kiến phòng ở", lý do hắn ta đến đây chính là chọn nền theo ý gia chủ yêu cầu.
Mộc Đinh Hương theo sát ở phía sau, nhìn thấy Quý Vân Nương cũng tới nàng lập tức tiến lên nghênh đón, còn hướng về phía người này ngọt ngào kêu một tiếng Quý cô cô.
Mà Quý Vân Nương lại bị tiếng kêu dịu dàng làm cho tâm tình mềm hoá, nàng cố nén cái mũi chua xót vung tay sờ đầu tiểu hài tử ngoan ngoãn này.
- Hôm nay ta trở về thăm mẫu thân nhân tiện xem ca ca dạo này làm ăn như thế nào, vừa hay ta nghe dượng ngươi nói hai người các ngươi đang chọn đất ta liền muốn theo dượng ngươi lại đây xem thử.
Mau nói cho cô cô biết Hương nhi muốn dựng một ngôi nhà như thế nào?
Lúc trước đã cùng Sở Ngu nói qua cấu trúc căn nhà một lần, bây giờ Quý Vân Nương hỏi đến Mộc Đinh Hương liền đem kế hoạch miêu tả chi tiết cho người này nghe.
Hiếm khi Quý Vân Nương thấy nàng trong mắt tràn ngập hy vọng cùng hào hứng như vậy nàng không nỡ đánh gãy lời nói của tiểu cô nương, kiên nhẫn đứng nghe Đinh Hương nói chuyện.
Mộc Đinh Hương nhìn thấy Quý phu nhân lúc nói chuyện cứ nhìn chằm chằm vào mình, nàng đại khái ý thức được tựa hồ có nhiều điểm bất thường.
Khi còn ở Mộc gia nếu trông thấy Quý Vân Nương nàng đều mang bộ dạng nhút nhát sợ sệt mà chào hỏi, nếu Mộc mẫu ở cạnh bên nàng thậm chí chỉ có thể coi như chưa từng thấy qua nàng, chưa kịp chạm mặt đã mau mau trốn đi.
Từ sau cái lần tới thu lương thực, bất quá hai người mới có nhiều cơ hội tiếp xúc, hiện giờ quan hệ càng thêm thân mật làm nàng có chút không biết nên làm thế nào mới phải.
- Sao lại không nói nữa? Cứ thoải mái nói đi, cô cô sẵn sàng lắng nghe.
Nàng hận không thể đem tất cả ôn nhu trìu mến mà mình sở hữu dâng hết cho nữ hài đáng thương này.
- Ách chuyện này.....!Chung quy chỉ cần có cái sân, có chỗ ăn chỗ ngủ là ta đã cảm thấy tốt lắm rồi..
Tiểu cô nương có chút ngượng ngùng mà đưa tay gãi gãi