Sáng sớm hai vợ chồng họ Lưu đã không ngại đường xa lặn lội đến chỗ này hỗ trợ, ai ngờ lúc sau Quý lão thái cũng mang theo ít thịt khô tới đây làm quà.
Mộc Đinh Hương cảm thấy mọi người đối xử với mình cùng Sở Ngu tốt đến nỗi không lời gì để nói, thật sự không biết sau này nên làm như thế nào để báo đáp bọn họ.
Nhớ đến trước kia, khi còn nhỏ lão thái thái âm thầm chiếu cố nàng không ít vì thế càng thêm cảm thấy thân cận.
Trước mắt không có chuyện gì để làm, nhà bếp thì đã có Quý Vân Nương cùng Sở Ngu lo liệu.
Nàng rãnh tay rãnh chân liền đến ngồi bên cạnh bồi lão thái thái nói chuyện phiếm.
Mấy ngày liền không thấy Mộc Đinh Hương, có điều mỗi một lần gặp lại là một lần bà thấy đứa nhỏ này lại thay đổi.
Chung quy tinh thần Mộc Đinh Hương càng ngày càng tốt, da thịt trên mặt cũng dần dần nhiều lên thoạt nhìn giống y như đúc Vân Nương thời còn trẻ.
Quý lão thái nhịn không được khóe mắt đỏ lên nhưng trước đó nữ nhi và con rể đã nhắc nhở bà hiện giờ vẫn chưa thể đem nàng nhận trở về cho nên cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng cảm xúc đang trào dâng trong lòng, đưa tay kéo Mộc Đinh Hương vào nhà.
Từ ngày Mộc Đinh Hương đi theo Sở Ngu về sau cả người cũng hoạt bát lên không ít.
Nét tươi cười trên mặt càng ngày càng nhiều, chỉ cần nhìn thôi đã đủ làm nhân tâm người ta phát ấm.
Ngày tháng hiện giờ quá tốt đẹp, Sở Ngu đối xử với nàng càng thêm trân trọng thành ra trong lòng nàng đã sớm quên hết những chuyện khổ sở xưa kia.
Đinh Hương nói chuyện với Quý lão thái bằng ngữ khí nhẹ nhàng, tâm tình vui sướng nên khi trò chuyện đến đoạn nào vui vẻ liền bất giác cười ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lên.
( Vui quá đi hoi)
Quý Vân Nương cầm cái muỗng đứng ở bếp xào rau, lơ đãng xoay người vô tình trông thấy cảnh tượng một già một trẻ trò chuyện với nhau thật vui.
Hình ảnh hài hòa khiến khóe miệng của nàng hơi hơi nhếch lên, thẳng đến khi bên tai vang lên tiếng Sở Ngu nhắc nhở nói đồ ăn trong nồi sắp bị đốt trụi thì nàng mới cuống quít xoay người lại hoàn thành nốt việc còn dang dở trên tay.
Hôm nay là ngày khởi công đầu tiên nên vợ chồng Lưu Hừ cũng ở lại, vì thế bữa cơm trưa cũng trở nên thực phong phú.
Ban đầu tuy nói chỉ có ba món đồ ăn một món canh, một món chay và một món mặn nhưng mà giờ cũng biến thành năm món.
Trên bàn có một đĩa thịt xào rau, một đĩa thịt khô, một đĩa thịt gà kho và còn có một tô bún thịt nướng.
Ngoài đồ mặn còn có thêm hai đĩa rau xanh ăn sống, canh thì là canh xương sườn heo hầm bí đao.
Chia làm hai bàn ăn, Sở Ngu và Mộc Đinh Hương cùng hai mẹ con Quý thị ngồi chung một bàn, còn chiếc bàn đá bên cạnh sơn động thì dành cho Lưu Hừ và nhóm công nhân.
Ngày đầu tiên có thể ăn đến một bàn đồ ăn phong phú như vậy cho nên người nào người nấy mặt mày hớn hở.
Nhóm thợ ăn đến hoan hỉ, lòng hạ quyết tâm buổi chiều làm việc xuất hết toàn lực để báo đáp tấm lòng hào sảng của chủ nhà.
Bốn nữ nhân dù ngồi chung bàn với nhau nhưng vẫn còn rụt rè nhiều, buổi chiều không còn việc để làm nên bọn họ thong thả ngồi một bên trò chuyện trên trời dưới đất một bên ăn cơm.
Quý Vân Nương cùng Quý lão thái đảo khách thành chủ, hai người thay phiên nhau gắp đồ ăn cho Mộc Đinh Hương.
Nhìn trong chén chất thành một tòa thịt nhỏ, tiểu cô nương dù cố ăn cách mấy cũng chống đỡ không được, cuối cùng vẫn là Sở Ngu giúp nàng giải vây, phải phân một nửa đồ ăn từ chén của nàng qua chén của Sở Ngu mới miễn cưỡng tiêu diệt xong.
Buổi chiều trong nhà phu thê Quý Vân Nương còn có việc riêng nên đành luyến tiếc nói lời cáo từ.
Lưu Hừ đi phía trước còn quay ngược trở lại dặn dò Gì lão bản làm ơn để bụng đến các nàng một ít, Quý đại nương muốn ngồi xe nên theo chân bọn họ rời đi.
Sáng nay dậy sớm nên giữa trưa Sở Ngu cần phải nghỉ ngơi, cũng may cửa động cách chỗ thi công một khoảng cách vừa đủ nên khi đám nam nhân kia làm việc cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.
Hơn nữa trước đó đã thương lượng, giao hẹn bọn họ không được sang thạch động bên này, ai làm việc nấy không quấy nhiễu lẫn nhau.
Mộc Đinh Hương thu thập xong cái bàn, sau đó lại khiêng cái cuốc chăm chỉ đi ra đồng.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của nhóm thợ, ngôi nhà dần dần hiện lên hoàn chỉnh từng ngày.
Tổng thể tiến độ vẫn là tương đối khiến người người vừa ý, đại khái trải qua sáu bảy ngày đánh nền, đánh xong nền liền bắt đầu xây tường, xây xong tường bước tiếp theo chính là lợp mái ngói, mỗi một bước đi đều được tính toán đâu vào đấy mà tiến hành.
Nét sinh hoạt của Sở Ngu vẫn giống như mọi ngày, vẫn dậy sớm đi giết heo, dạo gần đây sau khi giết heo trở về còn đảm nhận luôn phần nấu cơm.
Buổi chiều nếu nàng rảnh rỗi sẽ cùng Mộc Đinh Hương ra đồng làm ruộng.
Trong thời gian chờ ngôi nhà hoàn tất thì các nàng tranh thủ xuống giống cho vụ mùa mới.
Phòng ốc xây xong kế tiếp chính là công đoạn lót sàn nhà, lắp cửa sổ và chế tạo vật dụng sinh hoạt, việc này thuộc về phạm vi làm việc của thợ thủ công.
Lúc trước đám người kia chủ yếu là đảm nhận việc xây tường và lợp ngói, vừa hoàn thành thì Gì lão bản lại thay đổi một nhóm người mới, trong đó chủ yếu là nghề mộc chiếm đa số.
Nhóm người đến sau sẽ hỗ trợ làm cho xong những việc còn dư từ nhóm người đến trước bao gồm cả việc dựng bệ bếp, dựng phòng tắm và sửa sang lại cách bày trí trong nhà.
Ngoài ra họ còn tạo hoa viên bên ngoài, xây chuồng heo và ti tỉ những thứ linh tinh khác.
Có thể nói lão bản này kinh nghiệm tác nghiệp phong phú, một mình ông ta quản lí một nhóm thợ đông đúc nhưng đội hình vẫn nghiêm cẩn tỉ mỉ, làm việc nhanh gọn hiệu quả khiến cho Sở Ngu và Mộc Đinh Hương rất vừa lòng.
Mắt thấy ngôi nhà đã xây tương đối hoàn chỉnh, hai người đều cảm thấy thật cao hứng, bất giác trong lòng cũng tràn ngập cảm xúc chờ mong.
Tiểu viện đã muốn hoàn công, mấy ngày nay sắc trời khá đẹp nên nhóm sư phó ai nấy đều sôi nổi tranh thủ kết thúc công việc để sớm trở về nhà.
Ngoài cầu đá có bóng dáng ai đó cỡi ngựa hướng tới vùng đất của Sở gia, nhìn rõ thì người đến là gia nhân của Lưu gia, người này vừa đến đã thả thật mạnh một sọt đồ vật có vẻ rất nặng xuống đất.
Sở Ngu cùng Mộc Đinh Hương hai người đều cảm thấy kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, Không biết Lưu Hừ cùng Quý Vân Nương tại sao lại đưa đồ đến đây, nhớ không lầm thì hôm nay đâu phải lễ hội hay ngày quan trọng gì.
Gia đinh vội vàng lên tiếng giải thích:
- Ngày mai là sinh thần mười bảy tuổi của Niệm Niệm tiểu thư.
Phu nhân nói Đinh Hương tiểu thư cũng sinh vào hai ngày này cho nên sai tiểu nhân mang lễ vật sang đây để chúc mừng.
Mộc Đinh Hương đầu tiên chỉ cảm thấy khó hiểu, tiếp theo trong mắt tràn ngập cảm kích.
Nhớ tới nhiều ngày trước Quý cô cô vô tình nhắc tới sinh nhật của nàng và Lưu Niệm Niệm, không nghĩ tới người này vậy mà đích thân chuẩn bị lễ vật mừng sinh nhật cho mình, ấm lòng là cảm xúc hiện tại mà nàng có thể cảm nhận rõ vào lúc này.
Sở Ngu biết nội tình bên trong, thành thử ánh mắt khi nhìn về phía Mộc Đinh Hương tự nhiên cũng tràn ngập trìu mến.
Đến phiên Quý Vân Nương đưa lại đây một sọt lễ vật rất lớn, nói không ngoa thì bên trong cái gì cũng có, từ ăn đến ăn mặc không thiếu thứ gì, bao gồm: hai bộ quần áo, vài món điểm tâm nổi tiếng lâu năm trên huyện, trái cây tươi mới cùng thịt loại nào cũng có....!nhìn chung thập phần đầy đủ.
Tâm trạng của Mộc Đinh Hương chất chứa đầy ưu phiền, nghĩ một hồi nàng chậm rãi lâm vào trầm tư.
Kết hợp biểu hiện và hành động của phu thê nhà họ Lưu dạo gần đây, rõ ràng Đinh Hương có thể cảm nhận được bọn họ là hướng về mình mà tới.
Nếu đơn giản là lấy lí do thu mua lương thực thì cớ sao không thấy bọn họ đi lấy lòng Sở Ngu.
Càng không cần phải nói đến việc Quý Vân Nương còn đặc biệt quan tâm đến chuyện khuê phòng bí sự của hai người các nàng, loại chuyện này không giống người bình thường sẽ làm.
Càng nghĩ càng cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, trong đầu loáng thoáng tựa hồ như bắt được một chút đồ vật nhưng nháy mắt lại biến mất không thấy,