Cho đến khi Sở Ngu biết lúa nhà họ Mộc bị người ta phóng hỏa đốt trụi đã là chuyện của ngày hôm sau, sáng nay nhóm thợ thủ công tới đây làm việc đã nhiệt tình nói cho nàng nghe.
Thời điểm Sở Ngu cưỡi ngựa ra ngoài giết heo bầu trời vẫn còn tối đen thì nàng làm sao rãnh rỗi mà chú ý tới hai bên vệ đường, ra ngoài cũng không một ai trong thôn nói cho nàng biết.
Sau khi nhóm thợ thủ công hào hứng nói xong nàng liền vội vàng chạy trở về sơn động chia sẻ tin tức khiến lòng người khoái hoạt này cho Mộc Đinh Hương nghe chung.
Hiện giờ thân mình của Mộc Đinh Hương đã nhanh nhẹn hơn hôm qua rất nhiều.
Vốn dĩ hôm nay nàng tưởng có thể ra đồng làm việc nhưng Sở Ngu không cho thành ra nàng đành phải ngoan ngoãn ở lại phụ cận sơn động làm vài việc nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng lại xuống xem tiến độ xây dựng.
Nhìn Sở Ngu vẻ mặt hưng phấn khi nói đến chuyện này Mộc Đinh Hương liền biết là Quý Vân Nương làm, nàng bắc đắc dĩ đỡ trán nói:
- Cô cô thật đúng là người dễ xúc động.
Lần này may mắn chỉ thiêu một mẫu đất, nếu cháy nhiều tất nhiên sẽ có người đánh trống báo quan, đến lúc đó ta chỉ sợ là có người muốn xuống đây tra xét một trận.
- Có trách cũng trách do nhà bọn họ quá mức ác độc, bằng không ai sẽ ra độc chiêu ám toán...? Dù sao nhà họ Mộc gặp nạn ta đây liền cao hứng.
Sở Ngu hừ một tiếng tỏ vẻ tán đồng với cách làm việc của Quý Vân Nương, hôm qua tiểu cô nương phát sốt thân mình nóng đến lợi hại, lúc ấy nàng chỉ hận không thể lập tức đi đá sứt cái đầu của Mộc mẫu.
Tuy rằng có chút lo lắng nhưng đại khái hai người vẫn che giấu không được sự vui vẻ trong lòng.
Đốt lúa bất quá chỉ là chuyện nhỏ, nếu thật sự điều tra ra thì chỉ cần tìm đại một cái lí do nào đó để chứng tỏ mình không cố ý là được, cùng lắm thì bỏ ra chút tiền bồi thường là coi như xong chuyện.
- Mẹ vợ này tính tình đúng là táo bạo, trách không được cha vợ bị trị đến nỗi không dám hó hé lời nào..
Sở Ngu nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Mộc Đinh Hương nghe nàng đem mẫu thân của mình gọi thành mẹ vợ trong lòng có chút phát run, trên mặt tự nhiên nảy lên vài nét đỏ ửng.
Tuy rằng mọi người đều biết đến mối quan hệ giữa hai người nhưng từ đó đến giờ Sở Ngu luôn luôn là người quy củ, dù nàng quan tâm mình rất nhiều nhưng có đôi khi nhìn vào lại cảm thấy loại quan tâm này là loại quan tâm mà tỷ tỷ dành cho muội muội, ít có thân mật trêu chọc như vầy.
Giờ đây nghe chính miệng người này nhắc đến hai từ nhạc phụ nhạc mẫu bảo tiểu cô nương làm sao không vui cho được, chắc có lẽ đáy lòng của Sở Ngu đã thật sự chấp nhận xem mình là thê tử.
Trông thấy Mộc Đinh Hương khuôn mặt nhỏ phấn hồng Sở Ngu liền biết là đấy là phản ứng tự nhiên do lời trêu chọc của mình mang lại, nhìn nhiều lại cảm thấy bộ dáng lúc này của nàng thật sự yêu kiều, câu nhân không gì có thể diễn tả được.
Ngu đại gia nhịn không được duỗi tay lôi kéo đem nàng ôm thật chặt vào trong lồng ngực, cúi đầu chạm vào tóc mai của tiểu cô nương nhẹ giọng hỏi:
- Nhiều ngày qua ta thấy nương cùng nàng lặng lẽ nói chuyện gì đó, về sau nàng luôn tìm cách tránh né ta.
Nghe nữ nhân này cũng gọi mẫu thân mình là nương càng làm cho trái tim của Mộc Đinh Hương đập nhanh đến lợi hại, hơn nữa việc Sở Ngu trực tiếp hỏi đến trọng tâm vấn đề làm nàng thẹn thùng nhiều hơn là lo sợ.
Đôi môi anh đào vì khẩn trương mà mím chặt lại với nhau, nàng suy nghĩ nửa ngày trời vẫn không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Nàng sinh bệnh hai ngày cả người có vẻ càng thêm mảnh mai yếu nhược, tuy được Quý Vân Nương chăm sóc kĩ càng nhưng xác thật thiếu mất nét ông cụ non lo trước lo sau của ngày xưa.
Sau trận ốm nhẹ vẻ thiếu nữ nhu mị ngày càng trở nên rõ nét, màu sắc đôi môi hôm nay trở nên đỏ bừng giống hệt trái thục khấu, sáng bóng lấp lánh trông thập phần mê người.
Sở Ngu thấy Đinh Hương không nói lời nào mà môi mỏng lại hơi hơi giương lên ngay lập tức thân thể bất giác xuất hiện một cổ khô nóng khác lạ, yết hầu cũng nhịn không được trở nên khô khốc.
Nàng biết tận sâu trong thân thể mình ẩn ẩn lộ ra một cổ khát vọng xưa nay chưa từng có, đầu óc có chút quẫn bách muốn đem loại phản ứng không bình thường này giấu đi.
Nào ngờ càng cố che giấu càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Sở Ngu rung động, yết hầu đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ:
- Ưm~
Tiểu cô nương khẽ cắn môi dưới, lắc lắc đầu, hơi hơi dùng sức vặn vẹo thân mình muốn từ trong lòng ngực người này trốn ra.
Tiếc thay cánh tay Sở Ngu lúc này dùng lực lớn đến bất ngờ, nàng gắt gao siết chặt vòng eo làm Mộc Đinh Hương không thể động đậy.
Thân mình kiều nộn trong lòng cứ nhích tới nhích lui làm đáy lòng Sở Ngu nổi lên một phen hỏa diễm, lâu dần cổ họng cũng bắt đầu khô rát theo.
Đôi môi nở nang trước mắt mang theo ánh sáng nhàn nhạt nhìn qua cực kì kiều diễm ướt át, tựa hồ chỉ cần liếm một ngụm là có thể ngăn cản sự khô rát đang lan tràn trong cổ họng.
Sở Ngu tự cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng hơn, hệt như vô số dòng nham thạch đang lưu chuyển xuyên suốt từng tế bào.
Tiểu cô nương nét mặt duyên dáng ửng hồng, đôi mắt hoa đào e lệ ngượng ngùng nhìn thập phần câu nhân.
Sở Ngu từ sớm đã bị kích thích đến mức cả người nóng lên, rốt cuộc nhịn không được hơi hơi cong lưng, cuối đầu hạ một nụ hôn xuống hai cánh hoa ướt át..
Nói sao đi nữa đây cũng là lần đầu tiên Mộc Đinh Hương cùng Sở Ngu tiếp xúc gần đến thế, khoảnh khắc nữ nhân mình yêu thích khom lưng xuống đồng thời lúc ấy nơi ngực trái của nàng cũng bắt đầu nhảy đập dữ dội tưởng chừng muốn văng cả ra ngoài.
Đáy lòng tiểu cô nương mang theo nhè nhẹ kích động cùng khát vọng, đôi mắt khép hờ để lộ hàng lông mi thật dài không ngừng run rẩy thẳng đến khi hai cánh môi mỏng manh chạm vào nhau.
Phảng phất như chú cá sắp chết khô may mắn gặp được nguồn nước.
Vụng về cuốn lấy nhau, không biết qua bao lâu Sở Ngu mới nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách giữa hai người, giây tiếp theo thanh âm hơi khàn khàn từ cánh môi sáng bóng tràn ra:
- Hương nhi...nơi này của nàng.....!đập thật nhanh.
Mộc Đinh Hương tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ và giận dữ, muốn đẩy ra nhưng lại bị người này siết chặt hai vai không thể động đậy.
Vừa mới tính ngẩng đầu kháng nghị, đôi môi lại bị đối phương lần nữa bắt được.
Cuối cùng Sở Ngu đã biết được lí do vì sao năm xưa Bạch Phúc Ấm và Đinh Nhiêu có thể nảy sinh cảm tình như si như say không kềm chế được, ngày ngày dính ở bên nhau cũng không cảm thấy phiền chán.
Hóa ra sự thân mật giữa người với người là một loại sự tình mỹ diệu như thế này, ban nãy hai người các nàng chỉ là ngực dán ngực thôi mà trái tim đã nhảy lên như vậy rồi, dù có làm thêm cái gì đi nữa thì vĩnh viễn cũng không cảm thấy đủ.
Lần đầu tiên thiếu kinh nghiệm chỉ có thể vụng về dán ở phía ngoài nhưng đến lần thứ hai Sở Ngu đã không còn thỏa mãn với nụ hôn nhẹ nhàng kiểu này nữa.
Sở Ngu gian manh cắn nhẹ môi dưới của đối phương, đến khi cánh hoa hé mở vì giật mình liền nhanh chóng vươn đầu lưỡi sang tiến quân thần tốc.
Tuy rằng ngày nào nàng cũng ngóng trông quan hệ giữa Sở Ngu và mình có thể tiến thêm một bước, thậm chí khi Quý Vân Nương đưa ra các loại ám chỉ làm khoảng thời gian dài sau đó nàng sinh ra đủ các loại ảo tưởng nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp như vậy.
Thời khắc này Sở Ngu nhiệt tình làm nàng chân tay mềm nhũn vô lực, chỉ có thể ngửa đầu bị động đón nhận nụ hôn triền miên sâu sắc này.
Sở Ngu bởi vì quá mức kích động khiến cho toàn bộ thân mình đều trở nên nóng lên, lúc này đây Mộc Đinh Hương chỉ cảm thấy chính mình bị một ngọn lửa nóng hổi ôm vào lòng.
Vòng eo mảnh khảnh bị một bàn tay hữu lực ôm lấy còn liên tục vuốt ve làm nàng có chút đứng không được, cũng may Sở Ngu đem cả người nàng ôm vào trong ngực mới không đến mức nằm xụi lơ trên mặt đất.
Sở Ngu thấy tiểu cô nương yếu mềm thì không thể nhẫn tâm tiếp tục khi dễ người này được nữa, nàng giang hai cánh tay rắn rỏi đem người ôm vào lòng thật chặt để nàng ấy ngồi lên đùi của mình, cứ thế cả hai cùng nhau ngồi trên ghế đá lấy lại bình tĩnh.
Tiểu cô nương thở phì phò cố gắng điều chỉnh hô hấp, nàng thẹn thùng nghiêng người dựa sát vào ngực nữ nhân vừa khinh bạt mình.
Ngồi một hồi lâu, Mộc Đinh Hương mới rụt rè đưa tay chống lấy hai bả vai của Sở Ngu, ý đồ muốn ngồi dậy:
- Ngươi nóng quá!
- Là do nàng thật sự quá mê người cho nên ta mới có thể kích động như vậy, huống hồ đâu phải chỉ một mình cơ thể của ta nóng..
Sở Ngu thành thật trả lời.
Mộc Đinh Hương bị lời nói trắng trợn này chọc cho đỏ mặt, nàng duỗi tay muốn che cái miệng không đứng đắn của người này lại nhưng lòng bàn tay vô tình chạm vào hai cánh hoa nóng như lửa làm tiểu cô nương sợ tới mức giống như bị ong chích cấp tốc đem tay lùi về giấu ra phía sau.
Sở Ngu cười cười nghiêng thân bắt lấy hai bàn tay nhỏ nhắn đang chơi trò chạy trốn kia kéo ra, dịu dàng cạy mở năm ngón tay thon dài đang nắm chặt rồi cúi đầu hạ xuống đấy một nụ hôn thật kêu.
Mộc Đinh Hương nháy mắt cảm thấy đầu óc có chút nghĩ không thông, bộ dáng nhiệt tình này của Sở Ngu trước đây nàng chưa từng gặp qua.
Bình thường nàng ấy sinh hoạt một mình quạnh quẽ, đối nhân xử thế luôn là bộ dáng chính nhân quân tử, hôm nay nàng khá sốc khi biết hóa ra Sở Ngu còn có một mặt vô lại như thế này.
Nàng cố gắng giãy giụa, hai nắm tay nhỏ nhắn chống lại bả vai Sở Ngu.
Đinh Hương muốn xoay người đứng lên nhưng nữ nhân này lại ôm lấy eo nàng từ phía sau không cho nàng cơ hội trốn đi, hai thân thể vì thế dán chặt vào nhau không một kẽ hở.
- Nàng muốn đi đâu..? Không được đi.!
Mộc Đinh Hương bẻ bàn tay đang vây ở bên hông mình ra, nghiêng đầu nói.
- Ta không đi xa, chỉ muốn đi xuống dưới