Lưu Hừ sắp xếp thời gian đi xem ngày để Sở Ngu bắt đầu thu xếp làm tiệc rượu mừng tân gia.
Kể từ khi Sở phụ đi ra bên ngoài tìm kế mưu sinh liền ít cùng người trong thôn lui tới, nhiều người thậm chí đã quên cuối thôn còn có một mảnh đất thuộc quyền sở hữu của họ Sở.
Sau khi Sở Ngu làm đồ tể, thịt heo nàng bán ra chất lượng khỏi phải nói là hàng tốt nhất, màu sắc tươi mới mà chất thịt cũng thuộc loại hảo hạng.
Nàng lớn lên vóc người xinh đẹp lại hào phóng, vì thế tuy Phù Dung thôn hơi xa nhưng vẫn có rất nhiều người lựa chọn lặn lội lên tận chợ huyện mua thịt của nàng.
Nhìn chung mọi người đều ưu ái quầy thịt của nàng cùng Khi Mãn, luôn xem nơi đây là sự lựa chọn số một mỗi khi họ muốn ăn thịt.
Thường xuyên qua lại mua bán cũng coi như là khá quen thuộc.
Quý gia kia thì càng không cần phải nói, cháu ngoại làm tiệc mừng nhà mới Quý đại nương chẳng những muốn tới mà bà còn muốn chuẩn bị một phần hậu lễ thật lớn.
Và đương nhiên Mộc gia được các nàng liệt vào danh sách đen.
Trước kia trong thôn có vài hộ dân thường xuyên thuê Mộc Đinh Hương tới giúp bọn họ cắt cỏ heo, cho nàng cơ hội kiếm tiền nên Sở Ngu cũng tính toán đưa họ vào danh sách khách mời.
Còn có nhà Lí chính, dù không thường xuyên qua lại thì nàng cũng mời hắn một tiếng, còn chuyện hắn tới hay không tới lại không phải sự tình các nàng muốn suy xét là có thể suy xét.
Hai người cùng nhau nghĩ thật tốt danh sách khách mời để tránh xảy ra sai sót.
Nhìn thấy hai hàng lông mày của Mộc Đinh Hương nhíu chặt lại với nhau, Sở Ngu yêu thương gõ gõ lên đầu tiểu cô nương, hỏi thăm xem nàng đang gặp phải vấn đề rối rắm gì.
- Ta đang nghĩ có nên mời đại tỷ đến hay không.
Mộc Ngọc Trúc gả cho nhà thợ mộc cách đây không xa, hai thôn cũng được tính là cách vách.
Người nhà thợ mộc toàn bộ đều là người thành thật, người trong thôn Phù Dung muốn làm gia cụ đều sang thôn bên cạnh nhờ hắn hỗ trợ.
Sở Ngu nhớ đến người này cùng Mộc gia có quan hệ cũng không thể không do dự.
- Trước kia khi ta còn nhỏ, lúc hai vợ chồng họ Mộc đánh ta đều là đại tỷ cùng nhị tỷ đứng ra bênh vực.
Chỉ là đại tỷ tính cách yếu đuối không dám phản kháng chỉ biết quỳ xuống đất đau khổ cầu xin bọn họ đừng đánh ta nữa.
Dù sao lời tỷ ấy nói cũng không có tác dụng nên ta vẫn bị đánh, cuối cùng đại tỷ không liên quan cũng bị kéo vô đánh chung....!Còn nhị tỷ là người tương đối ngay thẳng lại dễ xúc động, thông thường nàng theo chân bọn họ bày tỏ đối nghịch hoặc là lôi kéo ta chạy trốn......!
Nghĩ đến đây trong mắt Mộc Đinh Hương là một mảnh ảm đạm, cái lần tao ngộ với Mộc Bạch Chỉ là điều nàng không muốn hồi tưởng nhất, mỗi lần nhớ lại nhị tỷ chỉ vì không nghe lời mà bị người ta đánh đến nỗi trở thành kẻ ngốc nàng liền cảm thấy cả người phát lạnh.
Sở Ngu chuyển sang sờ đầu của tiểu cô nương, nhẹ nhàng an ủi để nàng vơi đi sự buồn khổ lúc này.
- Vậy nàng nhớ đến nói với đại tỷ một tiếng để bọn họ tới được thì tới, còn nhị tỷ kia tạm thời ta không có cách nào để nàng ấy đến đây được.
Mộc Đinh Hương khe khẽ ừ một tiếng xem như là tán thành.
Ngày hôm sau vừa giết heo xong Sở Ngu trở về liền mang theo Mộc Đinh Hương đi từng nhà thông tri, mời bọn họ hai ngày sau đến Sở gia uống rượu mừng.
Chịu mời người ngoài đã là thành ý rất lớn, hơn một tháng trước thôn dân mới vừa nghe nói Sở gia muốn xây lại phủ trạch nhưng không nghĩ tới tiến độ lại nhanh như vậy.
Hiện tại nữ nhân này vừa có nhà mới lại vừa có mỹ nhân xinh như hoa như ngọc bên cạnh.
Nói mới để ý, từ sau khi Mộc Đinh Hương gả cho Sở Ngu nơi nào còn có thể nhìn ra được bộ dáng xanh xao vàng vọt, đen đúa ốm yếu như trước kia, thế là bọn họ sôi nổi khen Sở Ngu có mắt nhìn người.
Mộc Đinh Hương có chút thẹn thùng nhưng Sở Ngu lại vui tươi hớn hở tiếp nhận thành ý của bọn họ.
Căn nhà cuối cùng các nàng đi tới chính là nhà của thợ mộc, gia tộc này họ Hà chuyên làm nghề mộc, trưởng nam là Hà Đại Lâm.
Vài năm trước hắn cưới Mộc Ngọc Trúc sinh được một nam hài trắng trẻo mập mạp, bởi vì chưa lấy đại danh nên mọi người đề kêu hắn là tiểu bảo.
Hà Tiểu Bảo tính tình hay thích đeo bám theo mẫu thân, hắn cũng có chút sợ người lạ.
Ngoại trừ Mộc Ngọc Trúc cùng nhi tử Hà Tiểu Bảo, đám người còn lại đều nhận biết Sở Ngu.
Bọn họ cảm thấy thật kinh ngạc, không biết hôm nay người này tới cửa nhà mình làm chi, chưa kể phía sau còn mang theo một cô nương xinh đẹp tựa tiên thiên.
Chuyện Sở Ngu cứu Mộc Đinh Hương thoát khỏi Mộc gia bọn họ đều đã biết, sau này có người đồn đãi cũng trong ngày hôm đó Trương Quan Phu bị Sở Ngu tố cáo mới phải chịu án phạt làm sai dịch đến nay chưa về, hơn nữa Sở Ngu còn bày kế đem Mộc mẫu nhốt vào đại lao.
Không chỉ có như thế, Mộc mẫu còn bởi vì chuyện này mà ăn thêm hai mươi trượng đại bản.
Việc đại sự này lâu lại được lôi lên trên bàn cơm nhà thợ mộc giảng giải một vòng, Lưu thị tuy không hiểu biết Sở Ngu nhưng cũng cảm thấy hành động này của nàng thật sự là làm lòng người khoái hoạt.
Nay thấy Sở Ngu tới cửa, dù đây là lần đầu tiên gặp mặt nhưng bọn họ vẫn mặt mày hớn hở tiếp đón các nàng vào nhà.
Sở Ngu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, ý đồ hôm nay các nàng đến đây chính là thỉnh nhà bọn họ vài hôm nữa đến uống chút rượu chung vui với các nàng.
Theo lý thuyết hai nhà không cùng thôn lại càng không qua lại thân thiết, Sở Ngu ăn tân gia cũng không nên mời nhà mình đến nhà bọn họ.
Lưu thị trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn, thẳng đến khi tiểu cô nương bên cạnh Sở Ngu hướng về phía con dâu nhà mình kêu một tiếng đại tỷ Lưu thị lúc này mới thấy rõ thiếu nữ trước mắt lớn lên môi hồng răng trắng chính là muội muội nhỏ nhất của Ngọc Trúc, nữ nhi ở Mộc gia không được ưa thích nhất: Mộc Đinh Hương.
Hóa ra hai nhà còn có một tầng quan hệ như vậy.
Cùng Mộc gia quan hệ Lưu thị khẳng định là không mừng nhưng nếu người này là Sở Ngu thì mọi chuyện lại khác.
Tuy rằng người này là nữ nhân nhưng thân phận không hề đơn giản.
Nàng và nhi tử Đại Lâm của mình đều là con rể của Mộc gia, điểm giống nhau lớn nhất chính là bọn họ đều chán ghét toàn bộ người họ Mộc, nếu lúc trước những lời đồn đãi trong thôn đều là sự thật thì chắc chắn hận ý của Sở Ngu đối với Mộc gia sợ là so với bọn hắn càng sâu hơn mấy phần.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lưu thị cười tủm tỉm lôi kéo cánh tay Mộc Đinh Hương niềm nở nói:
- Đi chứ, sao chúng ta có thể không đi.
Đến lúc đó ta bảo Ngọc Trúc mang theo tiểu bảo đến chơi để tỷ muội hai người tán gẫu với nhau.
Thợ mộc phụ tử hai người trung thực, Lưu thị làm quyết định chính là bọn họ toàn gia quyết định, Mộc Đinh Hương nhìn chính mình đại tỷ, tuy rằng vẫn là một bộ vâng vâng dạ dạ bộ dáng, nhưng Mộc gia hai cái nam nhân cũng không phải cái gì tàn nhẫn người, liền bà nương Lưu thị hơi chút đanh đá một ít, nhìn dáng vẻ cũng không chịu cái gì khắt khe, ít nhất thoạt nhìn so ở Mộc gia muốn tốt hơn rất nhiều.
Nhìn tình hình này trong lòng Mộc Đinh Hương cũng hơi dễ chịu một chút, ít nhất tình huống của đại tỷ so với nhị tỷ khá hơn rất nhiều.
Chỉ cần Mộc gia không tới cửa làm xằng làm bậy toàn gia bọn họ xem như có cuộc sống bình thản.
Nhưng thật ra Mộc Ngọc Trúc trông thấy muội muội của mình thiếu chút nữa nhận không ra.
Sự tình xảy ra giữa Sở Ngu và Mộc gia nàng cũng nghe mẹ chồng nói qua một ít, trong lòng cảm thấy may mắn vì tiểu muội không cần phải gả cho Trương Quan Phu lại hâm mộ nàng có thể gả cho một người phu quân ưu tú nhu vậy.
Tuy rằng đối phương là nữ nhân nhưng lại là người dám làm dám chịu, đương nhiên cũng không bại trận bởi bất luận một người nam nhân nào.
Mặc dù Mộc Đinh Hương đã biết mình không phải là nữ nhi của Mộc gia nhưng dù sao hai vị tỷ tỷ này xưa giờ luôn xem mình là thân muội muội mà đối đãi.
Dù không giúp đỡ bọn họ được nhiều nhưng trải qua tháng ngày khổ tận cam lai cho nên nàng đối với hai vị tỷ tỷ không khỏi tâm sinh thương tiếc.
Thông tri xong rồi hai người cũng không tiện lưu lại thêm nữa, Sở Ngu ôm Đinh Hương lên ngựa trở về lưu lại một nhà thợ mộc ở sau lưng khe khẽ nói nhỏ.
- Muội muội này của ngươi gả cho người có thanh danh trong sạch cũng là chuyện đáng mừng.
Chỉ tiếc Sở Ngu lại là nữ nhân, đến lúc đó các nàng không có hài tử sợ là vẫn sẽ bị Mộc