Nhi tử Hà Tiểu Bảo tính tình cùng mẫu thân của hắn có chút giống nhau, cả hai đều thuộc kiểu người thích sống an tĩnh.
Mộc Đinh Hương vừa mang Mộc Ngọc Trúc cùng Lưu Niệm Niệm đi tham quan nhà mới để hắn tự mình đi tìm mấy đứa nhỏ cùng tuổi chơi đùa.
Hà Tiểu Bảo leo lên bắt lấy mấy viên kẹo nằm trên bàn bỏ vào túi rồi lập tức chạy vào trong tiền viện tìm mẫu thân của mình, chỉ là nhìn ngang ngó dọc một hồi vẫn không thấy người mà nó cần tìm.
Tiểu Bảo nghiêng ngả lảo đảo tìm đại một cái cửa đẩy mạnh, lóa mắt tựa hồ hắn nhìn một thân ảnh nho nhỏ hiện lên phía sau cánh cửa ngay khi hắn vừa mở nhưng khi cẩn thận dụi mắt nhìn lại lần nữa thì cái gì cũng không thấy.
Vật dụng được bố trí trong căn phòng này đều là hàng cực phẩm, ở đây ngoài một ít đồ chơi quen thuộc của tiểu hài tử mê chơi còn có một ít thực vật cùng một bụi trúc xanh um tươi tốt.
Bầu không khí xung quanh tỏa ra một cổ hương vị tươi mát dễ chịu, chung quy rất là thoải mái.
Hà Tiểu Bảo tính tình hướng nội, tuy rằng hắn rất thích mấy thứ này nhưng cũng không dám tay chân lộn xộn.
Thời điểm hắn muốn rời khỏi chỗ này đột nhiên lại nghe được phía sau cánh cửa đột nhiên phát ra một tiếng "xoạch" tựa hồ như có thứ gì đó vừa rơi trên mặt đất.
Hắn hoảng sợ nhưng vẫn thấy tò mò vì thế thật cẩn thận hướng về phía sau cửa mà đi qua, phát hiện đồ vật kia rơi dưới chân ghế dựa hắn liền tò mò bò xuống dưới, nghiêng đầu vừa vặn bắt gặp một đôi mắt sáng lấp lánh.
Hà Tiểu Bảo bị dọa sợ liền lùi về sau nhưng trái lại cặp mắt kia vẫn không hề chớp, cứ vô tư nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiểu Bảo tập trung nhìn vào mới biết đôi mắt ấy là của một tiểu muội muội so với hắn nhỏ hơn rất nhiều, mặc một cái váy xanh trốn ở dưới đích ghế.
Hà Tiểu Bảo hết sợ tất nhiên hai con mắt cũng nhìn chằm chằm lại đối phương.
Phát hiện bé gái hông có ác ý hắn liền móc từ trong túi áo ra hai viên kẹo, thật cẩn thận dùng hai tay đưa qua.
Đối phương có hơi do dự một chút, sau một khoảng thời gian suy nghĩ rất lâu mới dè dặt vươn cánh tay béo ú sang nhận lấy hai viên kẹo đường.
Thấy nàng nhận kẹo của mình, Tiểu Bảo đưa tay gãi gãi đầu rồi thẹn thùng cười.
Hắn nghĩ thầm phòng này có thể là phòng của tiểu muội muội, có lẽ muội muội cũng giống với hắn đều sợ nguời lạ, nghe được có tiến bước chân người lạ tiến vào liền chạy trốn cho nên hắn cũng không nên tiếp tục quấy rầy, lưu luyến mở cửa đi ra ngoài.
Trúc Nhi tựa người vào ghế loay hoay bóc giấy gói kẹo, vừa nuốt kẹo vào hương vị ngọt ngào lập tức lan tràn ở đầu lưỡi, ngọt tận tâm tư.
Nhóm người Mộc Đinh Hương vừa vui vẻ tham quan xong lại bắt đầu hoảng hốt vì không còn trông thấy Hà Tiểu Bảo, bọn họ lo lắng bèn kéo nhau đi tìm, hiện giờ thấy hắn từ trong tiểu viện đi ra mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mộc Ngọc Trúc hỏi hắn đã đi nơi nào, Hà Tiểu Bảo chỉ lắc lắc đầu, không có đem chuyện hắn gặp tiểu muội muội váy xanh nói ra.
Rất nhanh đã đến giờ dùng cơm, trong thôn có rất nhiều hộ dân mang cả gia đình cùng nhau tới, ngồi xuống ước chừng khoảng mười mấy bàn.
Sở gia tồn tại nhiều năm như vậy đây mới là lần đầu tiên các nàng đãi tiệc rượu, dù ít qua lại nhưng nàng cũng không bởi vì thôn dân mang theo cả gia đình hoặc người lạ mặt đến mà bày tỏ thái độ không vui, đoàn người nhìn thấy Sở Ngu hào sảng cười khanh khách mời rượu cũng yên lòng ăn no bụng.
Nhiều thôn dân tới dự tiệc đều mang theo lễ vật mừng tân gia, Sở Ngu cái gì cũng không thiếu thành ra thứ gì có thể trả nàng đều trả hết, chỉ chừa lại phần lễ vật mà Quý đại nương cùng Lưu Hừ mang đến.
Buổi sáng Khi Mãn còn phải bán thịt cho nên gần sát giờ khai tiệc mới mang theo Uông Tiểu Hỉ vội vàng chạy tới đây, trên vai còn vác theo một sọt chứa đầy lễ vật được gói giấy bối cẩn thận, hắn bảo Sở Ngu không cần khách khí mà hãy vui lòng nhận cho hắn vui.
Đồ ăn trên bàn hôm nay phải nói là cực kì phong phú gồm có khoai sọ khấu thịt, gà luộc, nấm hương xào thịt bò..v...v..
Mỗi bàn đều có một dĩa đầu cá hấp rất to chưa kể còn có canh xương sườn cùng các loại thức ăn chay khác.
Tân khách ăn uống thập phần tận hứng vì thế đối với Sở Ngu càng là khen không dứt miệng.
Đồ ăn dọn hết lên trên bàn, mọi người sôi nổi ngồi xuống, ăn uống thỏa thích, càng ăn càng hăng.
Bà mối Vương tự lần trước được Sở Ngu cho tiền ấn tượng dành cho nàng tốt đến nỗi không còn gì để nói, nãy giờ ăn đến cái miệng thõa mãn cái bụng thì nở hoa, bà nhịn không được lòng tràn đầy sung sướng.
Lần này tái kiến Mộc Đinh Hương, thấy tiểu cô nương khí chất và bộ dáng dường như đã hoàn toàn thay đổi khiến cho bà không khỏi tấm tắc khen ngợi, hơn nữa hôm nay hai vợ chồng họ Mộc không có tới bà nhịn không được lại đem chuyện ngày đó Sở Ngu mang Mộc Đinh Hương cướp đi kể lại một phen, người cùng bàn ai nấy đều hào hứng và bày tỏ sự khâm phục đối với câu chuyện li kì của bà.
Mộc Ngọc Trúc cùng Lưu thị ngồi chung một bàn im lặng lắng nghe bà mối Vương mặt mày hớn hở miêu tả lại cảnh tượng phu thê nhà họ Mộc lúc ấy tức tối như thế nào, mọi người đồng loạt nhìn sang bàn Sở Ngu cùng Mộc Đinh Hương ngồi vừa vặn bắt gặp cảnh tượng hai người các nàng làm những hành động ngọt ngào tình cảm.
Lưu thị âm thầm hạ quyết tâm muốn cho con dâu của mình tới lui cùng muội muội nhiều hơn mới được.
Các thôn dân ăn thịt uống rượu bằng chén lớn thật sự trông rất náo nhiệt, thanh âm trẻ con cười rộ vang lên không ngớt.
Lâu lắm rồi Sở gia không có được cảnh tượng như thế này, từ đầu đến giờ trên mặt Sở Ngu vẫn luôn duy trì ý cười, thỉnh thoảng mang theo vẻ mặt sủng nịnh nhìn sang Mộc Đinh Hương đang ngồi bên cạnh.
Sở Ngu ý thức được nếu không có người này xuất hiện khẳng định lúc này khả năng mình vẫn còn phải ngủ ở trong sơn động, sẽ không có được tiểu viện ấm áp và thôn dân cũng sẽ không tới lui tiểu sơn cốc cuối thôn này, càng sẽ không có cảnh tượng vui vẻ như hiện tại.
Nhịn không được vươn tay xuống dưới bàn nhéo nhéo ngón tay của Mộc Đinh Hương.
Lí chính thong thả đi tới muốn cùng Sở Ngu uống một chén rượu mừng, trùng hợp thấy các nàng ở dưới bàn ăn làm vài động tác nhỏ dễ thương, hắn nhịn không được cười lên vài tiếng:
- Sở nha đầu, lúc Sở Tề lão đệ còn trẻ liền rời Phù Dung thôn của chúng ta đi ra bên ngoài lang bạt còn ngươi lại cố tình chạy trở về cái địa phương nhỏ bé này sinh sống, đã vậy còn đem đóa hoa nhỏ của thôn chúng ta đoạt đi.
Ngươi có biết trong thôn có bao nhiêu nam nhân có ý kiến với ngươi không hả???
Sở Ngu nghe hắn trêu chọc chỉ lắc đầu cười, thấy hắn có ý mời rượu nàng vội vàng buông tay Mộc Đinh Hương ra, cầm chén của mình đứng lên cùng hắn uống rượu:
- Triệu Tam thúc khéo nói đùa, đấy là vận may mà đóa hoa nhỏ cấp cho ta, bằng không ta lớn tuổi như vậy sao có thể cạnh tranh với những thanh niên anh tài tuấn tú trong thôn kia chứ.
Biết là nói giỡn nên mọi người nghe xong cũng cười ha ha, cứ thế Lí chính một câu Sở Ngu một câu đối qua đáp lại.
- Tuy rằng ngươi là nữ nhân nhưng lại làm rất nhiều sự tình mà nam nhân bọn ta đều không thể làm, chẳng những ra trận giết địch mà còn làm nổi lên cái nghề giết heo ít kẻ dám theo.
Bây giờ còn có thể tự mình xây một tiểu viện tốt đến vậy, tam thúc tự đáy lòng cảm thấy bội phục...!nào lại đây, thúc kính ngươi một ly..
Sở Ngu khiêm tốn vội xưng không dám nhận, sau đó kính cẩn cùng hắn uống cạn một ly.
Vốn tưởng rằng uống xong ly lúc này ông ta sẽ trở về bàn, ai ngờ Lí chính lại bưng bầu rượu rót đầy vào chén của nàng cùng Mộc Đinh Hương.
- Ngươi đem tam nha đầu cưới về đây nhưng vẫn chưa thực hiện nghi thức gì, ngươi nay cha mẹ không có, nha đầu kia cha mẹ thì khỏi phải đề cập tới nữa.
Ta chưa được uống rượu mừng vậy nói xem hai người các ngươi có phải nên kính mọi người một ly hay không??.
Sở Ngu thì còn tốt, chỉ là bên này Mộc Đinh Hương có đôi chút thẹn thùng, lúc này nàng ngồi không được mà đứng lên cũng không xong.
Lí chính lại tiếp tục nói:
- Tuy rằng ngươi là nữ nhân nhưng đảm bảo ăn đứt một đám nam tử cộng lại.
Biết ngươi thích nữ tử Triệu Tam thúc ta cũng cảm thấy chuyện này tương đối bình thường, không có chỗ nào không tốt cả, nói vậy ly rượu này ngươi uống hay là không uống đây??
Lí chính hơi say, những lời này là thừa dịp cảm giác say mà