Sở Ngu về đến nhà liền đem chuyện một năm một mười phát sinh ở nhà họ Mộc kể hết cho thê tử nghe, Mộc Đinh Hương vui vẻ thỏa lòng khi thấy người mình ghét gặp nạn, thành ra trong bữa cơm chiều tiểu cô nương ăn nhiều hơn mọi ngày một chén cơm.
Bởi vì thời niên thiếu nàng từng sống ở nhà họ Mộc mà đoạn thời gian này thập phần không như ý, cũng may thân thể nàng vẫn còn nguyên vẹn tồn tại đến tận bây giờ, chưa kể còn may mắn gặp được ý trung nhân của đời mình.
Đối lập với nàng là nhị tỷ, không biết bây giờ vị tỷ tỷ đáng thương ấy không biết đang sống như thế nào, nghĩ đến đây trong lòng có chút cảm giác ảm đạm.
Sở Ngu biết rõ trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì, nàng vừa lựa lời an ủi cũng vừa muốn đi gặp vị tỷ tỷ này để xem thử có thể dùng thuốc bổ để cứu chữa hay không, bằng không sợ rằng sự tiếc nuối và day dứt chất chứa trong lòng của tiểu thê tử nhà mình đời này chắc có lẽ chẳng thể nào tiêu tan.
Tiếp đó nàng lại đem chuyện nàng nói về Trúc Nhi với Quý lão thái thuật lại một lần, Mộc Đinh Hương nghe thấy thái độ tích cực của bà ngoại thì tâm không khỏi vui mừng, tiểu cô nương ân cần xoa đầu Trúc Nhi nói:
- Ngày mai chúng ta đi mua đồ Tết, khi trở về mẫu thân đem con đi gặp bà cố ngoại nha.
Trúc Nhi nghe xong mở to hai mắt, đôi mắt tròn xòe long lanh mang theo sự hiếừ kì dán chặt vào người nàng.
- Bà cố ngoại là ai vậy ạ?
- Là mẫu thân của mẫu thân của mẫu thân...
Mộc Đinh Hương vẻ mặt ôn nhu, ân cần giải đáp thắc mắc của tiểu hài tử.
- Oaaaa mẫu thân của mẫu thân của mẫu thân chẳng khác nào là mẫu thân của Trúc Nhi...
Sở Ngu nghe xong thiếu chút nữa là cười sặc sụa, nàng nén cười buông lời trêu chọc:
- Trách không được tại sao cây trúc lại rỗng ruột, hoá ra là tuy dài nhưng lại không có đầu óc.
Trúc Nhi vừa nghe câu đầu đã lập tức sinh khí, nó hừ một tiếng rồi quẳng cái muỗng trên tay xuống mặt bàn, tỏ ý ta đây không thèm ăn cơm!
Mộc Đinh Hương thấy vậy liền trừng mắt cảnh cáo Sở Ngu, liếc xong mới quay đầu nhặt cái muỗng nhét trở lại tay Trúc Nhi.
- Trúc Nhi ngoan đừng giận nữa, Sở Ngu chỉ nói giỡn với con thôi.
Nàng ấy sao có thể so sánh với con được, bán thịt heo năm năm mà vẫn không biết tính tiền, đã vậy còn chẳng biết tích cóp.
Nếu không phải mẫu thân tới đây thì còn lâu mới có được ngôi nhà này, nói không chừng bây giờ còn đang ở trên sơn động cũng nên.
Lời này nói ra câu nào cũng chọt trúng điểm mấu chốt, báo hại Sở đồ tể á khẩu không trả lời được.
Trúc Nhi thấy đối phương ngoan ngoãn hành quân trong lặng lẽ thì lập tức nháy mắt tỏ thái độ đắc ý, nó cầm cái muỗng lên tiếp tục xúc cơm ăn nhưng vẫn không quên chu mỏ chì chiết:
- Sở Ngu hư, Sở Ngu chính là khối thịt này.
Xem nè, một ngụm liền bị Trúc Nhi nuốt vào trong bụng.
Nói xong nó hừ một tiếng rõ to, không quên tặng cho đối phương một cái liếc mắt khinh bỉ.
Rạng sáng ngày hai mươi bảy Tết Sở Ngu vẫn còn chăm chỉ đi giết heo, dù sao nhiều hộ nhà nghèo trong thành không nuôi heo nhưng bọn họ vẫn muốn những ngày Tết trên mâm cơm có rượu thịt đầy đủ, hơn nữa mỗi hộ đều làm món thịt kho ăn Tết cho nên cơ bản mỗi người đều mua từ mười hoặc hai mươi cân thịt.
Một con heo làm xong chưa được nửa nén hương đã bán sạch bách.
Suy xét đến tình huống này thành thử ngày hôm nay phải giết liên tiếp ba con heo to béo, ấy vậy mà đến cuối cùng vẫn không đủ bán.
Thời điểm trở về nhà thoạt nhìn Sở Ngu có chút mệt mỏi, Mộc Đinh Hương đau lòng không thôi.
Tuy rằng hôm nay nàng cùng Uông Tiểu Hỉ ra cửa hiệu hỗ trợ nhưng một buổi sáng bán ba con heo vẫn là hơi quá sức.
Lúc về tới nhà Sở Ngu dù mệt nhưng cái miệng vẫn còn tâm trạng trêu ghẹo tiểu cô nương.
- Nương tử ngoan, hôm nay ta giết ba con heo bây giờ ta cảm giác cánh tay này không còn là của mình nữa rồi, chỉ e tối nay ta không thể hầu hạ nàng...
Mộc Đinh Hương vừa đau lòng lại vừa thấy thẹn, nàng bực tức trừng mắt liếc đối phương.
- À vẫn còn sức lực nói bậy, nếu đã không thấy mệt vậy lát nữa ra sông chọn vài loại đất bùn màu mỡ gánh về bón đất ngoài đồng đi ha.!!
Nói tới nói lui nàng vẫn chạy đi nấy nước cho Sở Ngu tắm rửa.
Trúc Nhi nhìn thấy hai vị mẫu thân hôm nay trở về ai nấy cũng đều lộ vẻ mệt mỏi cho nên nó cũng ngoan ngoãn đi theo phụ nhóm lửa.
Mấy ngày gần đây nó lớn lên rất mau, vóc người bây giờ đã tương đương một tiểu hài tử cỡ chừng ba tuổi nhưng tay chân so với hài tử cùng lứa thì lại nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Dẫu sao thân thể của Trúc Nhi vẫn thuộc về giống loài yêu tinh, dáng dấp tuy nhỏ nhưng bản lĩnh rất lớn, mấy việc nhóm lửa cỏn con thế này tự nhiên không làm khó được nó.
Bây giờ thời tiết khá lạnh Trúc Nhi cũng không thể mặc mỗi cái váy xanh chạy tới chạy lui, hiện tại nàng mặc một cái áo bông và một cái khố nhỏ thật dày giống hệt những tiểu hài tử bình thường.
Trông có vẻ nặng nề nhưng thật ra vẫn như cũ vui sướng uyển chuyển nhẹ nhàng.
Bếp lò nấu nước được kê ở trong sân gần phòng tắm, Mộc Đinh Hương vào nhà bếp đem hai cái bếp lò thắp lên để chuẩn bị làm cơm trưa.
Hiện giờ không chỉ có nàng cùng Sở Ngu muốn ăn cơm mà tiểu măng tinh nàng cũng không thể để nó đói bụng, vì thế mỗi bữa cơm nàng đều phải dụng tâm để nấu.
Nồi nước bên ngoài cũng đã sôi, Mộc Đinh Hương thúc giục Sở Ngu đi tắm rửa trước, còn mình thì đi rửa rau nấu cơm.
Trúc Nhi nhắm mắt đi theo phía sau mẫu thân như một cái đuôi, nếu là mọi khi nó sẽ nghĩ cách làm nũng để được nàng ôm nhưng hôm nay nó nhìn ra được mẫu thân đang rất mệt vì thế nó ngoan ngoãn không dám nháo.
Tiểu măng tinh ở một bên nghiêm túc canh lửa, mẫu thân yêu cầu nó hỗ trợ cái gì nó sẽ làm cái ấy, Đinh Hương đi rửa rau nó cũng đi theo phụ nàng rửa rau.
Trời đông giá rét nước lạnh như băng, Mộc Đinh Hương sao có thể trơ mắt để bàn tay nho nhỏ trắng nõn ấy cùng mình rửa rau nhưng Trúc Nhi một hai cứ đòi phải rửa cho bằng được, bất đắc dĩ nàng đành phải đi ra sân múc nước nóng pha ra cho ấm, kiểm tra thật kĩ mới dám để nó chạm tay vào.
Chờ cơm chín thì rau củ đã được rửa sạch, thịt cũng được xắt sẵn thành từng miếng vừa ăn.
Phía bên này Sở Ngu tắm rửa xong xuôi, hai người bắt đầu đổi vị trí cho nhau, Đinh Hương thì đi tắm còn Sở Ngu thì vào bếp làm đồ ăn.
Tiểu cô nương đau lòng nàng mệt nhọc nên cứ bảo chuyện bếp núc để mình làm cho, Sở Ngu tắm xong cơ thể nhẹ nhàng dễ chịu hơn nhiều, nàng ân cần quay sang nói với đối phương.
- Mới có ba con heo nàng tưởng ta đuối sức rồi hay sao? Nói ra nàng đừng chê cười, nhớ năm đó ta và Phượng Hoa chinh chiến sa trường, một hồi đại chiến chẳng biết chúng ta xuống tay giết không biết bao nhiêu yêu thú.
Ta khoẻ lắm nàng đừng có lo, mau đi tắm nhanh đi kẻo nước nguội mất.
Lúc này Mộc Đinh Hương mới an tâm nghe lời đi tắm, còn lại Trúc Nhi theo Sở Ngu đi vào nhà bếp còn nhiệt tình đòi tự mình xào rau, Sở Ngu không hề nề hà nói với nó:
- Ngươi xem ngươi nhỏ con như vậy, đứng chưa tới bếp thì làm thế nào để xào rau?
Trúc Nhi không thuận theo, tiện tay còn cào cào vạt áo của Sở Ngu.
- Ngươi ôm ta xào đi.
Sở Ngu nhẹ nhàng búng cái trán của nó một cái.
- Lúc có mẫu thân trong bếp sao ngươi không gọi nàng, lại cứ cố tình tới nháo ta???
- Hừ tại ngươi tương đối tráng kiện, không nháo ngươi thì nháo ai...
Tức khắc Sở Ngu dở khóc dở cười, dẫu vậy nàng vẫn đi lấy một cái ghế cao đem vào trong bếp, sau đó bế Trúc Nhi đặt lên trên.
- Con cứ đứng ở đây xào rau, khi nào bếp lửa hung nóng quá chịu không nổi thì nhớ nhảy xuống đất đó.
Sở Ngu nói xong thì đem dầu đổ vào chảo, chờ dầu sôi thì đổ thịt gà vào đảo sơ vài cái, nêm nếm gia vị, tiếp tục xào thêm hai ba lượt mới đem cái xẻng giao lại cho Trúc Nhi.
Tiểu măng tinh cầm xẻng trong tay hưng phấn đến nỗi không nói nên lời, cũng may sức lực của nó so với hài tử ba tuổi lớn hơn rất nhiều, vả lại hơn nữa nó khống chế lực đạo trên tay khá tốt, cư nhiên có thể tự mình xào một hai cái, trong lúc nhất thời vui vẻ kêu lên vài tiếng vui sướng.
Trước giờ Sở Ngu không phải hạng người thích câu mâu với tiểu hài tử, thấy nó không phạm sai lầm gì nghiêm trọng nàng liền tránh sang một bên để lâu lâu thả muối hoặc thêm thắt tí gia vị, còn lại hầu như nàng mặc sức để nó phát huy.
Chờ đến khi đồ ăn chín, Sở Ngu động thủ xúc thịt ra dĩa rồi để vào trong mâm.
Trúc Nhi xào được một lần đâm ra nghiện, còn cực kì thấy món ăn mình làm ra vô cùng hoàn mỹ.
Thứ nhất là chảo đồ ăn này quá lớn, cái thứ hai là thức ăn khá là nóng cho nên nó ngoan ngoãn nhảy xuống ghế né sang một bên không thèm nhúng tay, để mặc cho Sở Ngu làm nốt phần việc cuối cùng.
Chờ Mộc Đinh Hương tắm rửa xong thì đồ ăn cũng đã hoàn thành, một nhà ba người vây quanh bàn nhỏ bắt đầu ăn cơm.
Vóc người Trúc Nhi rất bé vì vậy Sở Ngu cất công đi tìm người thợ chuyên việc làm bàn ghế đặt riêng một cái ghế