Cô ấy quả nhiên ở Chiêng May, người đàn ông mang giày da mặc vest bên cạnh cô ấy, chính là người đàn ông lái chiếc Audi A8 ngày hôm đó.Bọn họ dường như trông rất xứng đôi.Bất giác, tôi nhớ đến tin nhắn cô ấy gửi cho tôi, nói rằng cô ấy sắp kết hôn.Có lẽ là lòng tự trọng không đáng một xu của mình quấy phá, ngay lúc Lâm Lạc Thủy và người đàn ông kia chuẩn bị bước ra, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ôm chặt vòng eo Bạch Vi.Cơ thể Bạch Vi hơi run, hai hàng chân mày lá liễu nhướn lên dường như sắp phát cáu.“Giám đốc Bạch, đừng động đậy, cho tôi mượn eo của cô ôm một chút, ba giây thôi.” Tôi thì thầm nói bên tai cô ta.Vừa nói xong, Lâm Lạc Thủy và người đàn ông kia bước ra, nhìn thấy tôi và Bạch Vi đang đứng ở cửa thì ngây người ra.Rõ ràng Lâm Lạc Thủy không ngờ rằng sẽ gặp tôi ở BBT và Chiêng May, trong mắt cô ấy tràn đầy kinh ngạc.Nhưng rất nhanh, ánh mắt cô ấy di chuyển xuống dưới, khi nhìn thấy tôi đang ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Bạch Vi, trong ánh mắt có sự ngạc nhiên, khó mà tin được, thậm chí là có chút hoang đường.“Lạc Thủy?”Tôi cũng ngây người, và tỏ vẻ đầy kinh ngạc.Sau đó nhanh chóng buông tay ra khỏi eo Bạch Vi, hơi ngượng ngùng cười và nói, “Lạc Thủy, sao em cũng ở Chiêng May?”Lâm Lạc Thủy che đi sự ngạc nhiên trong ánh mắt, không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, mà nở nụ cười chuyên nghiệp với Bạch Vi, chào hỏi, “Chào giám đốc Bạch”, sau đó mới nhìn tôi, khẽ mỉm cười và nói:“Phương Dương chào anh, em đến đây để bàn dự án, không ngờ lại gặp anh ở đây.”“Ồ, thật đúng là trùng hợp, anh cũng đến để bàn dự án, BBT.” Tôi cười và chỉ vào tòa nhà BTT ở trước mặt.Ý rất đơn giản, chúng ta là đối thủ cạnh tranh, em có thể ra nước ngoài bàn dự án, anh cũng có thể, không hề thua kém em.Đương nhiên, đây chỉ là lòng tự trọng hèn mọn quấy phá và sự tự an ủi giả tạo của tôi mà thôi.Lâm Lạc Thủy không biểu lộ quá nhiều vẻ bất ngờ trên khuôn mặt, cô ấy có lẽ sớm đã đoán ra rồi.Lúc này, người đàn ông trưởng thành, đẹp trai bên cạnh Lâm Lạc Thủy bước lên phía trước hai bước, vừa mỉm cười đầy tự tin, vừa đưa tay về phía Bạch Vi nói: “Chào giám đốc Bạch.”“Giám đốc Tào.” Bạch Vi lạnh nhạt chào hỏi, đơn giản bắt tay với người đàn ông kia.Rõ ràng mối quan hệ của hai người không hề tốt, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh.“Vị này là ……” Người đàn ông họ Tào nghi ngờ nhìn tôi.“Phương Dương, là trợ lý công việc của tôi.” Bạch Vi cướp lời giới thiệu.“Trợ lý.” Người đàn ông họ Tào liếc tôi một cái, “Anh và Lạc Thủy quen nhau à?”Đứng trước sự khinh thường của anh ta, tôi cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Trước đây tôi và Lạc Thủy là người yêu của nhau, ở bên nhau được năm năm, sau đó……”“Là người ngồi tù đó à?” Người đàn ông họ Tào cố ý nhấn mạnh hai chữ ngồi tù.“Ơ, cái này anh cũng biết hả?” Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi lại.Người đàn ông họ Tào nắm tay Lâm Lạc Thủy, hất cằm và nói: “Bây giờ Lạc Thủy là vợ chưa cưới của tôi.”“Ồ, vậy thì chúc mừng hai người trước nhé, Lạc Thủy, đến lúc đó phải nhớ mời anh uống rượu mừng nha.”Tôi cố chịu đựng nỗi đau không thể lý giải được trong lòng, cũng cố tình ngân dài giọng điệu, suýt chút nữa thì nói hóa ra anh là người nhặt giày rách.“Cảm ơn.” Lâm Lạc Thủy khẽ gật đầu.“Giám đốc Bạch, không làm phiền các cô nữa.”Người đàn ông họ Tào không thèm đếm xỉa tới tôi nữa, sau khi tạm biệt Bạch Vi, thì dắt Lâm Lạc Thủy rời đi.Khi lên xe, Lâm Lạc Thủy quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt có chút phức tạp.Mãi đến khi bọn họ đi khuất, tôi mới rút điếu thuốc ra châm lửa, rít một hơi thật sâu.“Việc như vừa nãy, không được phép có lần sau.”Bạch Vi ở một bên đột nhiên lạnh lùng nói.Tôi biết cô ta đang nói về việc ôm eo cô ta.Nhưng tôi không trả lời, chỉ nhìn về hướng Lâm Lạc Thủy đi khuất, lặng lẽ hút thuốc.Bởi vì tôi có chút xót xa, xót xa cho mình lại còn đau lòng cho Lâm Lạc Thủy.Năm năm yêu nhau, nói không có