“À, đây là bố mẹ anh hả?” Cô ta hỏi tiếp.“Ừ.”Bạch Vi vội vàng cúi chào với bố mẹ tôi vẫn đang ở dưới ruộng hoa, cô ta trịnh trọng giới thiệu: “Chào cô chú, cháu là Bạch Vi ạ.”“Ừ, chào cháu, chào cháu!” Mẹ tôi vội vàng dùng chất giọng địa phương tươi cười chào lại.Bố tôi thì lau tay vào áo, toét miệng cười ha ha gật đầu với Bạch Vi.“Nắng thế này mà cô chú vẫn phải ra đồng làm việc, đúng là vất vả quá ạ!”Bạch Vi đột nhiên mồm mép hơn hẳn, đây là cảnh tượng mà tôi chưa từng thấy bao giờ, có lẽ vì trong lòng cô ta thấy áy náy với bố mẹ tôi.“Không sao, không sao.” Mẹ tôi lại nói giọng địa phương, xua tay.Bình thường khi nói chuyện với người khác, mẹ tôi hay vòng vo và thêm thắt câu từ, nhưng đứng trước mặt Bạch Vi, hình như bà hơi căng thẳng.Bố tôi cũng vậy, ông cứ không ngừng lau tay vào áo và nhoẻn miệng cười.Lúc này, một bà cô nổi tiếng nhiều chuyện trong thôn đi tới, quan sát Bạch Vi một lúc, sau đó cười hi hi hỏi: “Oa, A Dương, bạn gái cháu đấy à?”“Đồng nghiệp ạ.” Tôi trả lời ngay, không thừa thãi một chữ.Bạch Vi thì lễ phép chào hỏi bà cô đó.Tôi nói với bố mình – người vẫn đang ở dưới ruộng hoa: “Bố, bố đi chợ hoa đi, con ngồi với Bạch Vi một lát.”“Được được.” Bố tôi xách bao tải gần năm cân hoa nhài, đi lên.“À, tối nay ăn gì nhỉ? Lát về bố mua luôn.” Bố tôi lại hỏi.Mẹ tôi ở dưới ruộng chen lời: “Thịt gà đi, thịt thêm con vịt nữa, có một con vịt giời nuôi từ năm ngoái đấy.”“Được.”Bố tôi vác bao tải lên vai, đi về phía chiếc xe máy ở cổng nhà.Bạch Vi hơi ngại ngùng tiếp lời: “Cô chú, không cần lãng phí thế đâu ạ, cháu ăn gì cũng được.”Bố tôi không đáp lời, chỉ cắm cúi đi về phía trước.Mẹ tôi thì nói: “Cần chứ cần chứ”, sau đó đi nhanh về nhà từ một phía khác của ruộng hoa.“Phương Dương, anh xem…” Bạch Vi vẫn có vẻ hơi ngại ngùng.Tôi mỉm cười: “Không sao, bình thường bố mẹ tôi không nỡ ăn! Nhân cơ hội cô đến, thịt mấy con gà con vịt làm một bữa ngon lành luôn.
Cô tăng lương lên cho tôi, để tôi gửi thêm tiền về quê cho bố mẹ tôi là được rồi.
Đi thôi, kia là nhà tôi đấy.”Nói rồi, tôi cầm lấy túi đồ trong tay cô ta.Đó là một túi hoa quả, nặng chừng hai, ba cân.“Nhà anh đẹp nhỉ, như biệt thự ở ngoại ô thành phố Thịnh Hải ý.”“Tôi tự thiết kế đấy, số tiền kiếm được từ mấy năm trước hầu như đều đổ hết vào đây, thêm tiền của bố mẹ tôi nữa rồi xây.”“Ừm.” Cô ta khẽ đáp một tiếng, rồi không nói gì thêm nữa.Tôi nhìn cô ta, thấy đối phương có vẻ hơi xấu hổ, nên cười nói: “Đừng nghĩ gì nhiều, chuyện đã qua rồi! Tiền nhà tôi nợ họ hàng cũng đã trả hết, ổn thỏa cả rồi.”“Ừm.”Cô ta cũng cười.Sau đó, chúng tôi không nói gì nữa, cứ thế men theo con đường nhỏ bằng xi măng cạnh ruộng hoa đi về nhà tôi.“A, anh Dương sắp cướp vợ, chuẩn bị có rượu mừng uống rồi.”Đám trẻ con chạy loanh quanh cạnh chúng tôi, mấy đứa nghịch ngợm còn hô lớn lên.Bạch Vi hơi đỏ mặt, cúi đầu không để ý đến chúng nó.“Trước kia, cô đã bao giờ về quê chưa?” Tôi đột nhiên hỏi.Đầu tiên cô ta gật đầu, sau đó lại lắc: “Lúc đi du lịch thôi, nhưng đấy là vùng quê làm du lịch, không giống như quê anh đâu.”“Chỗ chúng tôi chỉ là một vùng quê bình thường, đương nhiên không thể so với nơi làm du lịch được.”“Không, ở đây đẹp hơn, anh xem có nhiều hoa không kìa.
Trước kia, tôi không biết tại sao ở huyện các anh lại trồng nhiều hoa nhài thế.
Vừa nãy ngồi trêи xe taxi, thấy cả đoạn đường đều là ruộng hoa, suýt nữa tôi đã bảo tài xế dừng lại, sau đó chạy xuống chơi đấy.”“Nơi có sản lượng hoa nhài lớn nhất trong nước là ở chỗ chúng tôi, bây giờ vẫn chưa vào