Tiếng trò chuyện của Bạch Vi và mẹ tôi đã lôi tôi về thực tại, tôi hít sâu một hơi, để hương hoa nhài thơm ngát lấp kín trong lòng, sau đó đi xuống ruộng hoa bắt đầu công việc.Mẹ tôi hết lời khuyên nhủ hồi lâu, sau khi thấy Bạch Vi nhất quyết không chịu về nhà, bà chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, bắt đầu dạy Bạch Vi cách hái hoa và ngắt những nụ hoa như thế nào.Hương thơm ở ruộng hoa cùng cái nóng của mặt trời như băng lửa giao hòa, chẳng mấy chốc người tôi đồ mồ hôi đầm đìa, nhưng tôi vẫn đắm mình trong hương thơm và sắc xanh xung quanh người mình.Một lúc sau, tôi ngẩng lên thì thấy Bạch Vi ở cách đó không xa đang cau mày lau mồ hôi, rồi lại mím môi tiếp tục làm việc.“Cô về nghỉ một lát đi!” Tôi hô lên với cô ta.“Tôi không sao, hái thêm một lát nữa đã.” Cô ta cứng rắn đáp lại.Tôi nhíu mày, vòng qua khóm hoa, cầm lấy cánh tay cô ta lôi về phía nhà mình: “Đi, cô không quen làm việc tay chân, sẽ bị cảm nắng đấy.”“Tôi làm được mà.”“Đừng ương ngạnh nữa, cảm nắng không phải trò đùa đâu.”“Được rồi, anh buông tôi ra, tôi tự đi được.”Tôi buông tay cô ta ra, cô ta ngoảnh lại chào bố mẹ tôi, sau đó ngoan ngoãn cùng tôi về nhà.Tôi lấy một chiếc khăn mặt sạch đưa cho cô ta, sau đó đi rót một cốc nước.Lúc đi ra ngoài, tôi phát hiện lưng chiếc áo sơ mi màu trắng của cô ta đã ướt một mảng lớn, lờ mờ lộ ra chiếc dây áօ ɭót màu hồng nhạt có hoa văn ở bên trong, càng tôn vòng eo mảnh khảnh của cô ta lên trông quyến rũ hơn.Tôi nhìn sang chỗ khác, do dự một chốc, hỏi: “Này… Cô có mang đồ lót theo không?”Cô ta đỏ mặt: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”“Cô đổ nhiều mồ hôi quá, tôi sợ cô thấy không thoải mái.
Nếu mang theo thì lát nữa đi vào nhà tắm mà tắm rửa đi.”Cô ta cúi đầu: “Ở khách sạn cơ.”“Thế tôi đưa cô về đấy nhé?”“Thôi, tôi không sao, ra chút mồ hôi thôi mà, chạy qua chạy lại phí thời gian lắm.”Do dự một chốc, tôi gật đầu: “Thế cô vào nhà tắm mà lau người đi, tôi đi làm tiếp đây.
Nếu đói thì cứ ăn hoa quả, trêи bàn có khoai lang sấy, lát về tôi nấu cơm sau.”“Ừm, tôi tự biết lo cho mình, anh đi làm đi.”Tôi đi ra ngoài, tiếp tục xuống ruộng hoa làm việc.Không bao lâu sau, tôi nhìn thấy Bạch Vi kéo một chiếc ghế ra ngồi dưới cái cây ở cổng, cô ta cầm cái quạt lá cọ của mẹ tôi vừa quạt vừa nhìn tôi.Hơn mười hai giờ trưa, tôi xách túi lưới về nấu cơm.Chỗ chúng tôi không có chợ, hàng sáng chỉ có mấy chiếc xe ba gác bán thực phẩm đi rao ở quanh vài thôn thôi.
Sáng nay, mẹ tôi đã mua đồ ăn rồi.
Không có gì đặc biệt cả, chỉ có thịt heo người trong thôn tự mổ cùng cá sống và đậu phụ thôi.Bạch Vi luôn ở một bên hỗ trợ, thi thoảng còn hỏi tôi món này phải bỏ gia vị gì, cách nấu thế nào.Có vẻ cô ta cũng muốn học nấu ăn.Sau khi gọi bố mẹ tôi về ăn cơm xong, tôi hỏi Bạch Vi có muốn về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi không, cô ta nói không cần, vì vừa nãy đã lau người qua rồi.Vì thế tôi bảo cô ta vào phòng mình ngủ trưa, đồng thời nói cái chiếu trúc đã được giặt và phơi rồi, chăn đệm cũng là đồ mới, không có mùi của tôi.Bạch Vi do dự một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.Sau khi dẫn cô ta lên tầng, tôi tự lôi cái giường gấp của bố tôi ra dưới cái cây ngoài cổng, nằm thoải mái, cơn gió mát khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Buổi chiều, ba người một nhà chúng tôi tiếp tục xuống ruộng hái hoa.
Hơn ba giờ chiều, Bạch Vi mới lật đật xuất hiện ở cổng nhà tôi, hình như vừa ngủ dậy.Cô ta tự tìm thấy đôi găng tay và chiếc giỏ trúc ban sáng, trêи đầu vẫn đội chiếc mũ thắt dây màu xanh da trời, sau đó chủ động xuống ruộng giúp.Tôi chỉ cho cô ta làm khoảng nửa tiếng, sau đó bảo cô ta về nhà cho mát.Đến chập choạng tối, cả nhà chúng tôi mới kết thúc công việc đi về.
Bố tôi sang mượn một chiếc