“Thế anh trả lời sao?” Bạch Vi tỏ ra rất bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ vẻ bất ngờ gì.“Tôi bảo phải suy nghĩ thêm.”Bạch Vi cúi đầu trầm tư, một lát sau mới nói: “Tôi vẫn mong anh có thể ở lại.”“Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”“Anh về nghỉ ngơi trước đi, mai đi làm bình thường, tôi đi nói chuyện với chú Thành đây.”“Ừ.”Tôi nghiêng người nhường đường vào thang máy cho Bạch Vi, trông thấy cô ta đi vào, rồi chầm chậm đóng cửa.Thật ra, Hà Khai Thành nói không sai, nếu Đỗ Minh Cường gặp nguy hiểm và cần đến tôi, rất có khả năng, tôi không thể làm ngơ, dù chưa chắc mình đã có năng lực giúp được ông ta.Dẫu sao Đỗ Minh Cường cũng là bạn của tôi, còn giúp tôi một việc lớn.
Nếu không nhờ có ông ta, chắc bây giờ tôi vẫn đang ngồi trong trại giam nào đó của Chiêng May.Hình như vô tình tôi đã bước chân vào giới của ông ta, nếu một ngày nào đó, tôi bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực trong gia tộc nhà ông ta, có khả năng sẽ liên lụy đến những người bên cạnh mình.Chỉ sợ chuyện đó chẳng may xảy ra.Hi vọng Đỗ Minh Cường có thể giải quyết em trai mình thuận lợi, đừng để đối phương gây ra nhiều chuyện náo loạn, tốt nhất là phải thật nhanh chóng.Như vậy thì mọi người có thể bình an vô sự, ông ta đi con đường đã được tẩy trắng của mình, còn tôi làm trong ngành phần mềm của tôi, rảnh rỗi thì gọi nhau uống vài ly duy trì tình cảm là được.Về phòng mình rồi, tôi đi tắm, sau đó ngồi trêи ghế châm thuốc lá.Vừa rít được vài hơi, điện thoại tôi chợt đổ chuông, người gọi đến là Đỗ Minh Cường.Tôi nghi hoặc nghe máy, nghe giọng của ông ta vang lên trong điện thoại: “A Dương, sao rồi? Dạo này ổn không?”“Ổn lắm, bên anh thế nào?”“Cũng tạm, chỉ có thằng em trai tôi là ngày càng không an phận.”Tôi buột miệng hỏi: “Anh ta không định ra tay với anh chứ?”“Ha ha, bây giờ thì nó chưa dám đâu.
Nhưng nếu nhận được đủ sự ủng hộ, kiểu gì cũng giở mặt.”“Thế… Anh định đối phó thế nào?”“Đàm phán đã, tranh thủ sự ủng hộ của mấy nhân vật quan trọng.
Chỉ cần lòng người ta hướng về tôi, nó sẽ không dám ra tay đâu.
Nếu không được thì chắc tôi sẽ ra tay trước để lấy uy.
Mà thôi không nói đến mấy chuyện này nữa, tôi gọi là muốn hỏi cậu một chuyện.”“Chuyện gì thế?”“Trước kia, lúc cậu cứu con trai của Bansha ở Chiêng May, còn cứu cả hai mẹ con đến từ Hoa Hạ đúng không? Có phải bố thằng bé tên là Đồng An Chi, giám đốc công ty bất động sản không?”Tôi ngẩn ra một lúc: “Ừ, anh quen ông ấy à?”Đỗ Minh Cường cười khổ: “Không quen, nhưng giờ muốn làm quen.
Lúc đó, tôi nên đến đấy một chuyến, bỏ lỡ cơ hội mất rồi.”“Sao cơ? Anh muốn làm ăn với ông ấy à?”“Ừ, cậu biết đấy, vì Xiêng La là một quốc gia du lịch có khí hậu dễ chịu, hơn nữa lại có chế độ mở và quyền tài sản vĩnh viễn với người nước ngoài, nên mấy năm nay ngày càng có nhiều người ngoại quốc đến đây mua nhà.
Nhu cầu của ngành bất động sản ngày càng lớn, tôi và Suchat đều muốn phát triển sang ngành này, nhưng trước kia lại chưa từng làm bao giờ.”“Đợt trước nghe Sangsu nói có một người Hoa Hạ đến Xiêng La khảo sát, đến Pattaya và Phuket trước, sau đó lại đến Chiêng May.
Nghe nói ông ấy rất có hứng thú với mấy mảnh ở gần sông Mae Ping của Chiêng May và Pattay, nhưng vài ngày sau đã đột nhiên về Hoa Hạ mất.
Sangsu điều tra một chút mới phát hiện vợ con của người Hoa Hạ đó từng bị bắt cóc, nên nhà ông ấy mời vội vã về nước như thế.”Nghe Đỗ Minh Cường nói vậy, tôi lờ mờ đoán ra được mục đích của ông ta, hỏi: “Có nghĩa là anh muốn hợp tác làm bất động sản với Đồng An Chi đúng không?”Đỗ Minh Cường đáp: “Ừ, người nước ngoài không mua được đất thổ cư của Xiêng La, cũng không được kinh doanh bất động sản, người Xiêng La có 51% công ty cổ phần khống chế mới được buôn bán đất thổ cư và bất động sản.
Vì vậy, các công ty