Chỗ này cách cổng câu lạc bộ bắn súng chỉ khoảng hai mươi mét, gác cổng chỉ mất vài giây là có thể chạy đến ngay.
Sau khi bị đồng bọn giữ lại, tên đầu đinh cũng bình tĩnh lại, không đẩy cửa xe đi xuống nữa, chỉ âm thầm nhìn tôi qua kính xe, sau đó lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, hôm nay coi như mày mạng lớn, lần sau thì không may được thế này đâu con.
”Tôi mỉm cười hờ hững: “Thế hẹn gặp lại sau nhé, đến lúc đó để xem ai mới không may.
”“Hừ!”Tên đầu đinh hừ lạnh một tiếng, sau đó nâng kính xe lên.
Tên người Xiêng La ngồi bên trêи vội khởi động xe chạy đi mất.
“Ê, anh có đi nữa không hả?” Tài xế xe tuk tuk ở phía trước không biết xảy ra chuyện gì, nên vẫn mất kiên nhẫn gào lên với tôi.
Tôi xua tay với tài xế: “Xin lỗi, tôi không đi xe anh nữa.
”“Anh nói gì? Đã trả giá xong rồi, xe cũng chạy rồi, bây giờ lại nói không đi nữa là sao?”Tài xế xe tuk tuk rõ ràng đang rất giận dữ, mắng nhiếc chạy về phía tôi.
Chờ hắn đến gần, tôi bình tĩnh nói: “Mấy người ban nãy định gây phiền phức cho tôi, nếu không phải tôi bảo anh dừng xe, bây giờ chắc anh đã bị tai nạn xe hay bị đâm chết rồi.
”“Liên quan quái gì đến tôi, dẫu sao anh cũng đã gọi xe rồi, trả tiền đi.
” Người tài xế căn bản không để tâm đến lời tôi nói.
Tôi thấy hơi bực bội, nhìn anh ta chằm chằm: “Nếu tôi không trả, anh định đánh tôi hay báo cảnh sát?”“Thưa anh, có chuyện gì vậy? Có cần chúng tôi giúp không?” Người gác cổng ở cách đó không xa phát hiện thấy điều bất thường ở phía này, nên vừa hỏi vừa chầm chậm đi tới.
Người gác cổng biết tôi là người có thân phận nhất định, vì ban nãy nhân viên lễ tân của câu lạc bộ đã tiễn tôi ra tận cửa.
Tôi xua tay: “Cảm ơn, tạm thời chưa có gì.
”Nói rồi, tôi ngoảnh lại nói với tài xế xe tuk tuk: “Nếu anh muốn làm rắn, tôi đảm bảo sau này anh không thể đón khách ở đây được nữa, nên tôi khuyên anh đừng tự tìm phiền phức.
”Tài xế xe tuk tuk nhìn người gác cổng câu lạc bộ đang đi đến gần, sau đó bực bội nhổ một bãi nước bọt dưới chân tôi, bấy giờ mới chậm rì rì quay lại chiếc xe tuk tuk của mình, lái xe về cổng chính của câu lạc bộ tiếp tục chờ khách.
“Thưa anh, thật sự không có chuyện gì chứ?” Người gác cổng đi đến cạnh tôi, nghi hoặc hỏi.
Tôi mỉm cười: “Không, chuyện nhỏ thôi!”“Thế thì tốt, nếu gặp chuyện gì, anh cứ nói với tôi.
”“Cảm ơn!”Nhìn chiếc xe sang màu đen đã đi xa, tôi trầm ngâm một lát, cũng quay lại cổng chính của câu lạc bộ.
Xem ra, Cung Chính Vinh thật sự muốn ra tay với tôi rồi.
Chưa biết chừng từ giờ trở đi, luôn có người ở xung quanh theo dõi tôi, để tìm cơ hội xuống tay cũng nên.
Nếu để họ chớp được cơ hội, có lẽ tôi không bị mất mạng, nhưng què chân gãy cẳng là điều khó tránh.
Đối phương chắc chắn vẫn quanh quẩn đâu đây, tôi mà đi xe tuk tuk về thì chắc đi được nửa đường là bị chặn rồi.
Chỉ có ngồi xe songthaew đông người thì đối phương mới không dám ra tay tùy tiện, vì người đông, họ sẽ khó kiểm soát, nếu có ai báo cảnh sát, họ khó mà thoát được.
Nhưng ở đây không có xe songthaew, chỉ có vài chiếc tuk tuk và một chiếc xe bus du lịch.
Ngồi xe cùng khách du lịch đi về là một sự lựa chọn không tồi.
Khoảng mười phút sau, có một đám du khách đi ra khỏi câu lạc bộ, chừng hai mươi người, đều là người da vàng, họ còn nói tiếng Trung.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ bắn súng, họ bước lên chiếc xe buýt du lịch đó dưới sự chỉ dẫn của cô hướng dẫn viên du lịch.
Tôi đi qua, nhân lúc cô hướng dẫn viên đang rảnh, khách sáo hỏi: “Chào cô hướng dẫn viên, xin hỏi xe của các cô về thành phố phải không? Tôi có thể lên xe về cùng mọi người được không? Tôi cũng là người Hoa Hạ.
”Cô hướng dẫn viên đó nhìn tôi một cách khó hiểu, sau đó lại nhìn mấy chiếc tuk tuk đỗ bên cạnh, rồi cất giọng cứng nhắc hỏi lại bằng tiếng Trung: “Ở đây không phải có rất nhiều xe tuk tuk à? Sao anh muốn ngồi cùng xe với chúng tôi?”“Xin lỗi, tôi bị mất ví, không có tiền bắt xe tuk tuk.
” Tôi không tìm được lý do nào hợp lý hơn, chỉ có thể bịa tạm một cái cớ.
Chiếc