Đây là một căn hộ, bước vào cửa là phòng khách rộng rãi được trang trí theo kiểu cổ điển nhưng không mất đi vẻ sang trọng.“A Dương.”Đồng An Chi đứng dậy khỏi ghế salon màu tối bằng da thật, tươi cười đi về phía tôi.“Anh Đồng.” Tôi cũng tươi cười tiến tới.Đồng An Chi chủ động bắt tay, rồi vỗ vai tôi: “Ngồi đi.”Cô thư ký khoảng ba mươi tuổi trông nghiêm trang, già dặn ở bên cạnh gật đầu khách sáo với tôi: “Chào cậu Phương.”“Xin chào.”Tôi cũng gật đầu với cô ta, sau đó mới ngồi xuống ghế sofa.Trêи bàn trà trước mặt có hai tách trà đang tỏa hương thơm khắp bốn phía.
Cô thư ký đó nhanh nhẹn rót một tách trà mới, dùng nước trà nóng tráng qua cốc, sau đó đặt chiếc cốc trêи khay trà gần phía tôi rồi rót nước trà màu xanh nhạt vào.Tôi và Đồng An Chi nói với nhau về một vài chủ đề bình thường, trò chuyện một hồi, không bao lâu sau thì nói đến cuộc gặp mặt tối nay.“A Dương, cậu cảm thấy Đỗ Minh Cường và Suchat có đáng tin không?” Đồng An Chi đột nhiên hỏi.Tôi hơi ngẩn người, câu hỏi này xem như hỏi khó tôi rồi, một câu hỏi không thể trả lời.Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, việc làm ăn cũng lớn mạnh như vậy, chắc chắn là một người dày dặn kinh nghiệm.
Đôi ba câu của tôi không thể nào ảnh hưởng đến quyết định của ông ấy, đối phương cũng không thể vì vài câu của tôi mà chọn tin hay không tin người nào đó.Ông ấy hỏi câu này chắc chắn là có dụng ý khác.Suy nghĩ một lát, tôi cười đáp: “Anh Đồng, từ góc độ của tôi mà nói, tôi tin Đỗ Minh Cường.
Bởi vì anh ta và tôi đã ở chung phòng giam ba năm.
Ban đầu, tôi và anh ta đều muốn đập chết đối phương, đánh qua đánh lại cuối cùng lại thành bạn bè, có thể nói là tôi hiểu anh ta.
Nhưng còn Suchat, tôi chỉ mới quen được hai ba tháng thôi, nên không hiểu về người này.”“Nếu cậu đứng ở lập trường của tôi thì sẽ làm thế nào?” Đồng An Chi lại hỏi.Tôi bưng ly trà lên nhấp môi, sau đó mới chậm rãi nói: “Nếu là tôi thì tôi sẽ xem nguyên tắc làm việc của đối phương trước.
Nguyên tắc rất quan trọng, nếu đó là người không có đạo đức, không có uy tín thì tốt nhất là không hợp tác.
Nếu tính cách không có vấn đề thì sẽ suy xét ở góc độ làm ăn, lấy lập trường và nguyên tắc của người làm ăn giao thiệp với họ, chỉ cân nhắc được mất và lợi hại, so sánh ưu khuyết điểm khi hợp tác với người ta.”“Ví dụ nếu hợp tác với Đỗ Minh Cường và Suchat, điểm lợi là có thể tự chủ quản lý hoạt động kinh doanh, tránh cho người khác khoa tay múa chân, trêи phương diện tiền vốn cũng có thể để họ bỏ ra nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, bọn họ có thể xử lý những chuyện về mặt hành chính và phi hành chính, ví dụ như những rắc rối nằm trong dự đoán hoặc ngoài dự đoán.”“Về vấn đề tin hay không tin, tôi cảm thấy cái này chỉ là thứ yếu.
Dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, có hiệp định và pháp luật làm hậu thuẫn, không lo đến những chuyện này.
Chỉ cần so sánh ưu khuyết điểm và cân nhắc lợi hại, phân tích trêи góc độ làm ăn rồi lựa chọn sẽ hợp tác với ai.”“Nhưng tôi không hiểu về ngành bất động sản, càng không có kinh nghiệm và trí óc giống như anh Đồng đây, không biết phân tích những điều đó, chỉ có thể đưa ra các lý luận suông mà thôi.”Đồng An Chi vẫn luôn lắng nghe rất chăm chú, đợi tôi nói xong thì đột nhiên bật cười ha ha, lại vỗ vai tôi.“A Dương, tôi không nhìn lầm cậu, cậu là người có đầu óc kinh doanh.”Nói rồi, ông ấy lấy hai điếu thuốc lá ở dưới bàn trà đưa cho tôi.Đó là hai điếu Thiên Tử màu vàng, cứng, giá bán lẻ trêи thị trường là một nghìn năm trăm tệ một điếu.“Tôi biết cậu hay hút thuốc, sợ cậu không quen hút loại thuốc ở bên Xiêng La, vừa khéo mấy ngày trước có người bạn tưởng tôi hút thuốc lá nên tặng hai điếu cho tôi, thế là tôi mang qua đây cho cậu.
Tiếc là lúc nhập cảnh không được mang theo quá nhiều, bằng không tôi đã mang theo cho cậu thêm vài điếu rồi.”Tôi nhận lấy hai điếu thuốc lá đó, hơi ngại nói: “Anh Đồng,