Trừ khi họ đồng ý hòa giải và chủ động bồi thường xin lỗi.Còn Đỗ Minh Hào… Trước đó, chắc chắn gã đã sai người theo dõi tôi, biết rõ tôi là bạn của Đỗ Minh Cường, nhưng vẫn nhận tiền của Cung Chính Vinh và sai người đi tìm tôi gây sự, thậm chí còn mang cả súng theo.Có thể thấy là gã cố tình tìm tôi gây phiền phức, muốn dùng chuyện này để chọc tức Đỗ Minh Cường hoặc để đạt một mục đích khác.Bây giờ, tôi không làm gì được gã.
Nhưng nếu có một ngày, gã và Đỗ Minh Cường khai chiến, tôi không ngại giúp Đỗ Minh Cường một tay.Tóm lại, tôi cứ ghi mối thù này lại đã.Sau khi Bạch Vi rơi vào trầm mặc, tôi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe.Đảo Phuki là một nơi có khí hậu đa dạng, thời tiết của tháng sáu tháng bảy thay đổi liên tục, thường sẽ đổ mưa một cách bất chợt.Bây giờ cũng vậy, trận mưa ban nãy vừa dứt chưa được bao lâu, bây giờ mưa lại rả rích rơi xuống.Cơn mưa không lớn, cũng tương tự như cơn ban nãy, chắc sẽ nhanh tạnh thôi.Sau khi trầm mặc hồi lâu, Bạch Vi chợt hỏi tôi: “Phương Dương, nếu Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đồng ý ngồi xuống hòa giải với anh, anh có đồng ý không?”Tôi khẽ gật đầu: “Phải xem thái độ của họ thế nào đã.
Nếu đủ chân thành và có thể khiến anh tin là sau này họ sẽ không gây phiền phức cho anh nữa, đương nhiên anh sẽ đồng ý.
Giống như em nói đấy, oan oan tương báo đến bao giờ, có thể hòa giải được là tốt nhất.”“Được, vậy em sẽ nghĩ cách để họ chủ động hòa giải với anh.”“Với tính cách của Cung Chính Văn thì không dễ vậy đâu! À, nếu người nhà em biết chuyện này, biết Cung Chính Vinh mặc kệ sự an nguy của em, thậm chí suýt nữa còn hại em xảy ra chuyện thì người nhà em có gây sự với hắn hay nhà họ Cung không?”Bạch Vi lập tức lắc đầu: “Chắc là không, có lẽ người lớn hai nhà sẽ ngồi lại nói chuyện, sau đó bảo nhà họ Cung xử phạt nội bộ Cung Chính Vinh thôi.
Vì hai nhà chúng em có mối quan hệ rất tốt, người lớn hai bên đã là đối tác làm ăn với nhau mấy chục năm.
Đến đời của bố em bây giờ cũng vẫn là đối tác với nhau, dù cũng ngầm tranh giành lợi ích, nhưng chắc chắn sẽ không trở mặt thẳng thừng đâu.”Tôi cũng lắc đầu: “Trừng phạt nội bộ thì có ích gì, cũng chỉ mắng vài câu hoặc cấm túc không cho ra ngoài thôi.
Căn bản không có ảnh hưởng gì với Cung Chính Vinh cả.”“Chắc thế, nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ hoặc là dùng cách khác, cố gắng để hai anh em Cung Chính Văn hòa giải với anh, chấm dứt chuyện này, để sau này không ai phải lo lắng đề phòng nhau nữa.”“Tốt nhất là được như vậy.
Nếu họ không đồng ý, em cũng đừng lo lắng quá.
Không sao đâu, anh sẽ cẩn thận và có chừng mực.”Vẻ mặt của Bạch Vi trở nên rất nghiêm túc: “Dù họ không chịu hòa giải, anh cũng không thể làm bậy.”Tôi không đồng ý cũng không từ chối cô ấy, mà chỉ mỉm cười.“Phương Dương, hứa với em là đừng làm bậy nhé.”“Ừ, em yên tâm đi.” Cực chẳng đã, tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.Nhưng tôi chỉ nói không làm bậy thôi, chứ tôi sẽ làm một cách nghiêm túc, có phương án kế hoạch.Trừ khi thật sự không thể làm được việc.Sau khi về đồn cảnh sát, cảnh sát tách tôi và Bạch Vi ra.
Tôi được dẫn vào một căn phòng rộng rãi sáng sủa và có sofa.
Nơi này không giống phòng thẩm vấn, mà như phòng tiếp khách.Sau khi bước vào phòng, chẳng có ai chú ý đến tôi.
Mãi đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng mới có vài cảnh sát đi vào.Cảnh sát lại hỏi chi tiết sự việc, đồng thời đưa ra các câu hỏi dựa trêи những chi tiết được ghi chép lại lúc nãy, gần như là đang đối chiếu thật giả.Mất hơn một tiếng đồng hồ, cảnh sát mới hỏi xong và nói tôi có thể đi rồi.Lúc tôi hỏi về Bạch Vi, họ nói cô ấy đang ngồi chờ tôi ở đại sảnh.Vừa nhìn thấy tôi, Bạch Vi đã đứng dậy đi tới, quan tâm hỏi: