Trông dáng vẻ này của Bạch Vi, cô ấy rõ ràng đã dao động rồi.Lẽ nào cô ấy thật sự sẽ để tôi đi?Ngay cả việc hệ trọng cả đời, cô ấy cũng không thể tự mình quyết định mà phải nghe theo lời người nhà sao?Bây giờ đã là thời đại nào rồi, sao vẫn còn kiểu gia đình và quan niệm tư tưởng như này nữa?Cũng có thể là cô ấy có lý do khác, hoặc người nhà đã lấy chuyện gì đó để uy hϊế͙p͙ cô ấy chăng?Tôi không tài nào nghĩ ra được, cũng chẳng mở miệng hỏi dò mà chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy.A Việt và anh Thái làm xong thủ tục nhập cư thì đi tới đây, đứng yên phía sau tôi.Mấy tên cao to vạm vỡ, ánh mắt sắc lạnh bên cạnh Hà Khai Thành chợt nhìn bọn họ với vẻ cảnh giác.Bầu không khí ở đây rất yên tĩnh.“Các cậu ra ngoài trước đi!”, Hà Khai Thành bỗng nhiên nói với mấy tên vệ sĩ bên cạnh.Mấy tên kia không nói lời nào mà lập tức đi ra ngoài.Tôi cũng quay đầu lại, nói với A Việt và anh Thái: “Hai người tìm nơi nào đó ngồi một lúc đi, tôi nói chuyện với họ trước đã”.“Ờ, có vấn đề gì thì gọi chúng tôi nhé!”A Việt gật gật đầu, sau đó đi ra cửa khách sạn cùng với anh Thái.Mọi thứ ở đây lại rơi vào yên lặng.Một lúc lâu sau, Bạch Vi mới ngẩng đầu lên, cô ấy cắn môi rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Phương Dương, hay là chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi”.Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng tôi vẫn như chết đứng, trong lòng cảm thấy khó chịu như thể bị đao đâm.Sau khi định thần lại, tôi nhíu mày hỏi cô ấy một cách khó hiểu: “Tại sao vậy?”Cô ấy lắc đầu: “Bây giờ người nhà em vẫn chưa đồng ý, nhưng anh yên tâm, chỉ cần cho em chút thời gian em sẽ thuyết phục họ.
Hơn nữa, họ nói rằng nếu như sau này anh chứng minh được bản thân, chứng minh được có đủ năng lực bảo vệ em, đồng thời mang đến cho em sự yên ổn và hạnh phúc thì họ sẽ suy nghĩ lại”.Nghe những lời cô ấy nói, tôi không nhịn được mà bật cười, tôi lắc đầu rồi hỏi: “Điều anh muốn hỏi là, chẳng lẽ em không thể tự quyết định chuyện hệ trọng cả đời của mình sao?”Bạch Vi cắn môi, cô ấy không hề trả lời câu hỏi của tôi.“Phương Dương!” Hà Khai Thành đột nhiên xen lời: “Cậu đừng làm khó cô chủ nữa, cô ấy chỉ là muốn tốt cho cậu mà thôi.
Nếu như cô ấy không nghe lời khuyên của người nhà, khăng khăng ở bên cậu thì chúng tôi sẽ không can dự đến chuyện của cậu và nhà họ Cung.
Hơn nữa, chúng tôi còn có thể dùng thủ đoạn đặc thù để ngăn cản hai người, đến lúc đó, cậu sẽ bị thương, thậm chí có thể sẽ phải chết”.Tôi cắn răng, muốn xông đến đấm cho ông ta một phát.Đây đã lần thứ hai ông ta uy hϊế͙p͙ tôi trong buổi gặp mặt mấy phút ngắn ngủi này.Hơn nữa, họ không chỉ uy hϊế͙p͙ tôi, mà còn lấy tính mạng tôi ra để uy hϊế͙p͙ Bạch Vi.Đây rốt cuộc là kiểu gia đình gì thì mới có thể làm ra những chuyện như này, quả thật giống như dòng họ địa chủ và quan lại thời xưa vậy.Cho đến bây giờ, những chuyện mà tôi với Bạch Vi đã trải qua quả thật quá “máu chó” rồi.“Phương Dương!” Bạch Vi ngẩng đầu lên rồi nhìn tôi bằng ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại vừa kiên định: “Họ nói rằng, nếu như em không ở bên anh thì họ sẽ nói chuyện với nhà họ Cung, giải quyết ân oán giữa anh và Cung Chính Văn.
Họ cũng hứa với em, đợi đến khi những chuyện này qua đi, nếu như em có thể thuyết phục được họ, anh cũng có thể chứng minh được bản thân mình thì họ sẽ suy nghĩ lại”.Tôi không khỏi cười phá lên: “Em định thuyết phục họ thế nào? Còn anh thì phải chứng minh bản thân ra sao đây?”Hà Khai Thành xen lời: “Cô ấy là con một, tương lai còn phải thừa kế khối tài sản hơn cả chục tỷ và quản lý một tập đoàn lớn.
Tôi nói như vậy, cậu đã hiểu chưa?”Ông ta lại nói thêm: “Sở dĩ cô ấy ở Phần mềm Trí Văn, chẳng qua là để rèn luyện một khoảng thời gian mà thôi.
Không bao lâu nữa cô ấy sẽ về tập đoàn rồi dần tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.
Không phải người nào cũng có thể làm con rể của nhà họ Bạch, đặc biệt là những người như cậu.
Sự nghiệp thì chẳng có chút thành công nào, còn thích đi gây chuyện khắp nơi, hơn nữa cậu cũng chẳng có năng lực giải quyết những phiền phức đó”.Nghe Hà Khai Thành nói, tôi rốt cuộc cũng đã hiểu, nói cho cùng chẳng qua