Tôi trố mắt cười: “Giám đốc Bạch có thể nghĩ được những điều này cũng không quá ngốc nhỉ.”“Hứ!”“Giám đốc Bạch nói đúng, chỉ dựa vào hai đoạn video này đương nhiên là không đủ. Nhưng nếu như quan hệ giữa Tào Văn Hoài và BTT đột nhiên xấu đi, công bố hai đoạn video này vào lúc thích hợp thì cô cảm thấy có đủ hay không?”“Anh có cách nào để khiến quan hệ giữa bọn họ xấu đi?”“Cái này, đợi đến tối là cô sẽ rõ. Có điều chưa chắc sẽ thành công!”“Nếu như không thành công thì sao?”“Vậy thì chỉ có thể quẳng hai đoạn video này ra rồi giúp Tào Văn Hoài báo cảnh sát, nói là bị đám lưu manh ở đây chèn ép, làm rối mọi chuyện lên, xem xem có thể thừa nước đục thả câu hay không.”Bạch Vi không hỏi gì thêm, nhíu mày, lặng lẽ suy tính.Lúc lâu sau, cô ta lên tiếng: “Phương Dương, tôi phát hiện, ngoại trừ đê hèn ra, anh còn rất nham hiểm.”“Ha ha ha.” Tôi không nhịn nổi cười, “Giám đốc Bạch, thật ra ngoại trừ đê hèn và nham hiểm ra, tôi còn rất dũng mãnh đấy, cô có muốn thử không?”Nói rồi, tôi cười híp mắt nhìn cô ta rồi vỗ vào tấm đệm trên giường.Khuôn mặt Bạch Vi đỏ ửng, cô ta trừng mắt nhìn tôi tức giận, sau đó quay người đi ra ngoài.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì“Giám đốc Bạch, 7h tối nay tôi dẫn cô đi xem kịch.” Tôi nói thêm một câu.Đáp lại tôi chỉ có tiếng sập cửa.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gìTôi ngủ trưa một giấc thoải mái. Xế chiều, muốn cho cái bụng của mình được no, nên tôi đã tìm đến một nhà hàng mà nghe người ta đồn đồ ăn ở đây rất được, một mình gọi vài món Xiêng La.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gìTrong lúc đang ăn, đột nhiên có một đám người bước vào trong nhà hàng, đi đầu đương nhiên là Tào Văn Hoài và Lâm Lạc Thủy.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì“Oa, đây chẳng phải là anh Phương Dương – trợ lý giám đốc của Phần mềm Trí Văn sao?” Vào đến cửa, Tào Văn Hoài đã nhìn thấy tôi, vừa kéo tay Lâm Lạc Thủy tiến tới, vừa nói mấy lời châm chọc.tại sáo bạn lái làm như vậyTôi ngẩng đầu, nhìn đám nhân viên Maddie Kerr ở phía sau gã, lại nhìn Lâm Lạc Thủy im lặng không lên tiếng, mỉm cười nói: “Phó tổng giám đốc Tào, đã bắt đầu ăn mừng rồi sao?”tại sáo bạn lái làm như vậy“Đúng vậy!” Tào Văn Hoài không hề che giấu sự đắc ý ở trên mặt: “Khoảng hai ngày nữa, BTT sẽ ký hợp đồng với bên tôi. Nói đến chuyện này, tôi còn phải cảm ơn anh đấy. Nếu không phải anh tốn nước bọt thuyết phục Avala loại bỏ hai công ty của Hoa Quốc và Ấn Quốc, tôi cũng không dám chắc mình lấy được dự án lần này. Cảm ơn anh, mùi vị làm không công cho người khác đúng là không dễ chịu chút nào nhỉ?”tại sáo bạn lái làm như vậy“Khà khà, phó tổng giám đốc Tào không cần khách sáo. Dù sao anh cũng bỏ ra nhiều tiền như vậy rồi, nếu không để anh ký dự án này thì có chút không hợp lý, anh bảo có đúng không hả phó tổng giám đốc Tào?”“Hừ, mồm mép lanh lợi, chẳng qua anh chỉ là một kẻ thua cuộc, ngoài cái mồm ra thì còn có gì khác? Đấu với tôi, anh còn non và xanh lắm!”Dứt lời, Tào Văn Hoài ôm lấy Lâm Lạc Thủy, đi lướt qua người tôi.Nhưng vừa mới đi được vài bước, gã lại quay đầu, cười châm chọc một câu: “Sao anh lại ăn cơm một mình thế? Giám đốc Bạch của anh đâu rồi? Cô ta không phải bạn gái anh à?”Tôi không lên tiếng, chỉ cười hờ hững với gã.“Ồ, tôi nhớ ra rồi!” Tào Văn Hoài tỏ vẻ như sực nhớ ra điều gì đó: “Tôi nghe nói, giám đốc Bạch kia vốn dĩ không phải bạn gái của anh, ngược lại còn có mâu thuẫn rất lớn với anh nữa. Chẳng qua hôm đó, anh nhìn thấy tôi và Lâm Lạc Thủy đi ra nên cố ý ôm lấy eo người ta, muốn chọc tức Lạc Thủy mà thôi. Tôi nói không sai chứ? Anh Phương.”Nói đến đây, gã lại lắc đầu đầy khoa trương: “Chậc chậc chậc, tôi không tưởng tượng ra được loại người vô liêm sỉ đến mức nào mới làm ra được cái chuyện cưỡng bức ôm eo con gái nhà người ta, cũng không tưởng tượng ra được loại người tự ti như thế nào mới dùng cách như vậy để ra oai với bạn gái cũ.”Gã vừa mới dứt lời, đám người của Maddie Kerr cũng cười ầm ĩ, ai nấy đều mang theo vẻ chế giễu đủ kiểu mà chẳng thèm che giấu.tất cả chúng ta dai sai rồiCòn cả những vị khách khác đang dùng bữa trong nhà hàng, sau khi bị tiếng cười ồn ào thu hút sự chú ý cũng đều quay đầu nhìn qua bên này.tất cả chúng ta dai sai rồiLâm Lạc Thủy vẫn luôn quay đầu nhìn sang chỗ khác, dường như không muốn nhìn thấy tôi, lại có vẻ không muốn để tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô