Tôi ngoảnh lại: “Còn điều kiện gì nữa thì ông mau nói đi”.“Cậu đừng đi vội, tôi gọi về hỏi đã, xem bên đó có đồng ý với khoản tiền kếch xù này của cậu không”.“Được”.Tôi mỉm cười, sau đó quay lại chỗ ngồi.Cung Thiệu Bình đứng dậy, đi ra ban công bên ngoài phòng bao.Đúng vậy, phòng bao này có ban công, kéo tấm cửa kính thủy tinh ra là có thể đi ra ngoài.Sau khi ông ta đi ra ngoài ban công, rồi quay người đóng cánh cửa thủy tinh lại, tôi lấy điện thoại ra bắt đầu ấn số.Tôi nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó lặng lẽ ngồi chờ.Trong phòng bao khá yên tĩnh, Bạch Vi và Hà Khai Thành cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.“Bây giờ, anh đang ở đâu?” Có lẽ vì quá yên lặng, nên Bạch Vi chợt hỏi.“Cạnh sông Mae Ping”, tôi trả lời cho qua câu hỏi này.
Sông Mae Ping rất dài, có rất nhiều bờ sông.
Nên chỉ nói chung chúng là cạnh sông thì chắc chắn cô ấy không biết cụ thể là chỗ nào được, mà tôi cũng không muốn nói cho cô ấy biết vị trí cụ thể của mình.Có lẽ vì câu trả lời này của tôi quá mơ hồ, nên Bạch Vi lại rơi vào trầm mặc.Vài giây sau, tôi không nhịn được phá vỡ sự tĩnh lặng: “Giám đốc Bạch, dự án của BTT bây giờ thế nào rồi?”“Mọi thứ đều ổn, thử nghiệm xong rồi, bây giờ đang đào tạo, chắc vài ngày nữa là có thể bàn giao được rồi”.“Thế thì tốt”.Sau đó, hai chúng tôi lại tiếp tục im lặng.Không bao lâu sau, Bạch Vi lại đột nhiên nói: “Sau khi hoàn thành dự án, chắc vài hôm nữa, tôi sẽ về nước”.Tôi thấy hơi ngạc nhiên: “Công ty con bên này bỏ à?”“Không, vẫn làm, tôi chỉ định về nước một thời gian thôi.
Công ty bên đó đã dồn lại không ít tài liệu quan trọng cần tôi ký.
Đến lúc đó, sẽ có người khác của công ty sang phụ trách công ty con bên này”.“Thế thì tốt”.“Vậy có nghĩa là sau này, cô sẽ không sang đây nữa à?”Tôi cảm thấy trong lòng hơi buồn bực, vì sau này, nhất định tôi sẽ định cư ở Chiêng May.
Nếu về sau, cô ấy không sang đây nữa, chắc cơ hội gặp lại ngay sẽ ngày càng ít.Bạch Vi lắc đầu: “Chắc chắn vẫn còn sang tiếp, công việc trong nước có bộ phận kinh doanh doanh nghiệp nhà nước và bộ phận kinh doanh doanh nghiệp tư nhân phụ trách rồi, nên tôi không cần phải thường xuyên ở trong nước.
Nhưng bên này thì khác, công ty con ở Xiêng La mới thành lập, thị trường Đông Nam Á vẫn trống.
Sau này, tôi sẽ thường xuyên sang đây để mở rộng công việc bên này”.“Ờ”, tôi thầm thở phào một hơi, nhưng không biết nên nói gì, chỉ nói: “Bên này tốt thật mà, phong cảnh đẹp”.Sau khi cảm thấy câu nói này hơi vô nghĩa, tôi lại vội bổ sung thêm: “Hơn nữa, thị trường ở đây cực lớn, cạnh tranh thì khá ít, rất có tiềm lực phát triển”.“Ừ, vì vậy sếp Chu cũng rất coi trọng công việc ở bên này”.“Nhưng không phải ông ấy nói người nhà cô sắp điều cô đến chi nhánh mẹ của tập đoàn à?” Nói rồi, tôi liếc nhìn sang Hà Khai Thành.Hà Khai Thành luôn không có thái độ gì, từ đầu đến cuối không ho he dù chỉ một câu.
Có lẽ ông ta là một người rất hiểu chừng mực, biết thân phận của mình là gì, biết đây là chuyện của tôi và nhà họ Cung, ông ta chỉ đến đây cùng Bạch Vi thôi, nên không hề phát biểu ý kiến gì.Đến bây giờ, sau khi tôi hỏi chuyện Bạch Vi, ông ta cũng không lên tiếng và còn coi như không nhìn thấy tôi.Bạch Vi lắc đầu, đáp: “Không nhanh thế, chắc phải đến cuối năm, tập đoàn mới thay đổi nhân sự”.Tôi tính thời gian, từ giờ đến cuối năm còn mấy tháng nữa.
Cũng có nghĩa là thời gian cô ấy ở Xiêng La còn rất dài.Lúc tôi định lên tiếng hỏi tiếp, Cung Thiệu Bình đã đẩy cánh cửa thủy tinh, bước vào từ ban công.“Cậu Phương, rất xin lỗi, chúng tôi không thể đáp ứng điều kiện của cậu được”, ông ta lạnh tanh nói: “3 triệu, nhiều nhất chúng tôi chỉ có thể cho cậu 3 triệu.
Nếu cậu đồng ý, bây giờ tôi sẽ đưa tiền luôn”.Tôi thờ ơ mỉm cười: “Thế thôi, chúng ta có đàm phán tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa”.“Giám đốc Bạch, tôi về trước đây, bye”.Nói rồi, tôi đứng dậy đi ra ngoài, A Việt rất