Ăn cơm xong, chúng tôi lại trầm mặc một lúc, dường như không tìm được chủ đề nào khác.Cuối cùng sau khi nhấp một ngụm nước, Bạch Vi nói thẳng một câu “Cung Thiệu Bình đã đồng với với điều kiện của anh rồi”.Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu xoay chiếc cốc trêи bàn.Bạch Vi lại nói tiếp: “Theo như những gì đã bàn lúc trước, ông ấy sẽ đưa cho anh 5 triệu, sau đó anh cứu Cung Chính Vinh ra ngoài.
Ân oán giữa đôi bên kết thúc tại đây, nhà họ Cung sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa, kể cả chuyện Cung Chính Văn bị đánh gãy chân”.Tôi vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười hờ hững.Rõ ràng là Cung Thiệu Bình đã đến bước đường cùng, không ai có thể giúp được ông ta, kể cả là Đỗ Minh Hào.Đúng như những gì tôi đã đoán lúc trước, lúc cùng đường, ông ta sẽ lại chạy đến tìm tôi.Bạch Vi lại nói: “Phương Dương, nếu không có vấn đề gì, anh có thể gặp ông ấy thêm một lần để nói rõ ràng mọi chuyện, sau đó ông ấy sẽ đưa tiền cho anh luôn.
Nếu anh không muốn gặp ông ấy cũng được, bây giờ, tôi sẽ gọi cho ông ấy, bảo ông ấy chuyển khoản trực tiếp cho anh là xong”.“Giám đốc Bạch, cô nghĩ tôi là kẻ tham tiền à?” Tôi ngước lên nhìn cô ấy: “Hay nói cách khác là vì tiền, tôi mới quẳng Cung Chính Vinh vào đồn cảnh sát sao?”Bạch Vi lắc đầu: “Không, tôi hiểu anh.
Anh không phải là người tham tiền, nếu không ngày xưa, anh đã chẳng từ chối tiền của tôi và Cung Chính Văn.
Còn chuyện của Cung Chính Vinh, tôi nghĩ anh cũng không phải vì tiền”.“Đúng, tôi không vì tiền, mà chỉ muốn trút giận thôi”.Nói đến đây, tôi khoanh tay lại: “Thật ra, ngay từ đầu, tôi đã không định thả Cung Chính Vinh ra ngoài”.Bạch Vi ngẩn ra, sau đó cau mày: “Thế lúc trước, anh đến gặp Cung Thiệu Bình…”“Là tôi cho nhà họ Cung một cơ hội thôi, nếu họ không nắm bắt được nó thì chỉ có thể hối hận.
Cũng có thể nói là cho nhà họ Cung thấy thái độ và cách sống của tôi, để họ biết rằng trêи đời này có nhiều chuyện và nhiều người không phải cứ dùng tiền là có thể giải quyết được.
Ví dụ như tôi chẳng hạn, họ có tốn bao nhiêu tiền cũng không xử lý được tôi đâu”.Bạch Vi cúi đầu trầm tư.Sau vài giây im lặng, cô ấy lắc đầu: “Phương Dương, bỏ đi.
Tục ngữ có câu làm gì cùng đừng tuyệt tình quá.
Ân oán giữa anh và nhà họ Cung vẫn chưa đến mức quá lớn, hoàn toàn có thể hòa giải được mà”.“Cung Chính Văn đã phải trả giá bằng một cái chân, Cung Chính Vinh cũng đã bị đánh cho thê thảm, còn bị tống vào đồn cảnh sát nữa.
Họ đã nhận sự trừng phạt thích đáng rồi, hơn nữa anh cũng không bị tổn hại hay tổn thất gì.
Bây giờ đồng ý hòa giải còn nhận được một khoản tiền, hơn nữa sau này còn không phải lo họ trả thù nữa”.“Giám đốc Bạch, là nhà họ Cung bọn họ tuyệt tình trước đấy chứ.
Bất kể là Cung Chính Văn hay Cung Chính Vinh, chuyện mà họ làm với tôi đã không còn nước cứu vãn nữa”.“Không, bọn họ chỉ… chỉ là tuổi trẻ bồng bột hay quá kiêu ngạo thôi.
Sau bài học lần này, họ…”Tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Sao cô cứ bảo vệ nhà họ Cung thế?”Bạch Vi ngẩn người, sau đó vội lắc đầu: “Không phải tôi bảo vệ họ, mà là đang nghĩ cho anh.
Tôi không muốn cuộc sống sau này của anh luôn đầy ân oán và chém chém giết giết”.“Cảm ơn, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không làm sao đâu”, tôi mỉm cười thản nhiên.“Phương Dương, chỉ sợ chẳng may thôi.
Không ai dám chắc cả cuộc đời của mình sẽ luôn bình yên, nhưng chúng ta phải cố gắng tránh nguy hiểm, cũng không thể luôn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ được”.Tôi lắc đầu: “Nguy hiểm ngoài ý muốn đúng là phải cố mà tránh, nhưng nguy hiểm đến từ con người… có đôi lúc hèn nhát chỉ khiến người ta càng trắng trợn với mình hơn thôi.
Chí có đánh trả mạnh mẽ thì mới có thể khiến họ sợ hãi, để nguy hiểm từ họ tránh xa bản thân mình”.“Nhưng nếu họ không sợ thì sao? Nếu họ càng trả thù anh táo tợn hơn thì sao?”“Thế thì tôi sẽ chiến đấu cho đến khi nào họ sợ mới thôi”.Bạch Vi không nói tiếp nữa, chỉ nhìn tôi đăm đăm.Trong ánh mắt của cô ấy hình như có vẻ hơi thất vọng.Tôi biết có nói chuyện tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa, nên đứng dây: “Giám