Lúc trước Đỗ Minh Cường không hề nói với tôi chuyện này.
Khi gặp ông ta lần đầu tiên trong tù, tôi còn tưởng ông ta là tên đầu sỏ của phần tử xã hội đen tội ác tày trời.Không ngờ ông ta cũng có một mặt như vậy.Hoặc có lẽ đây là lý do vì sao anh Thái thích xem “Bố già.”Trong mắt hắn ta, Tam gia nghiễm nhiên chính là bố già của hắn ta, Đỗ Minh Cường chính là bố già đời thứ hai, cũng chính là người hắn ta theo đuổi bây giờ.Nhưng câu đó tôi không nói sai, dù cho bản tính của Đỗ Minh Cường và bố ông ta như thế nào, dù cho họ có làm nhiều việc tốt tới đâu, bản chất việc làm ăn của gia tộc nhà họ là không hợp pháp.Hơn nữa tôi biết họ bán thứ gì, tại cái nơi có thế lực chồng chéo phức tạp đó, trừ thứ được trồng trong khu Tam Giác thì thứ kiếm ra tiền nhất chính là vũ khí.Tất nhiên họ cũng sẽ làm những thứ có liên quan đến sản phẩm dân sinh, hoặc là xe hơi điện khí vân vân, chỉ là đó không phải là mặt hàng hàng đầu mà thôi.Bán thứ đồ này là tội nặng.Tôi vốn cho rằng sau khi nghe câu đó anh Thái và A Việt sẽ không vui, nhưng họ không hề có hành động hay biểu cảm gì đặc biệt cả, vẫn rất bình tĩnh.Anh Thái chỉ cười nhạt, nói: “Anh Dương, anh nói đúng, những việc làm ăn đó quả thực là phạm pháp, chúng tôi biết.
Nhưng việc làm ăn mà một gia tộc mấy trăm người đã duy trì trong mấy chục năm, không phải nói bỏ là bỏ được.Giờ anh Cường cũng đang dẫn bọn tôi từ từ chuyển sang chính đạo, chúng tôi cũng sẵn lòng đi theo anh ấy, chẳng ai muốn lúc nào cũng phải dắt đầu mình trêи thắt lưng cả, hơn nữa tôi tin anh ấy có thể làm được, giờ không phải anh ấy đã thỏa thuận xong với anh một vụ làm ăn rồi sao?”Tôi cũng gật đầu cười: “Đúng vậy, ông ta có thể làm được, đến lúc đó mọi người cũng không cần phải giấu súng dưới ghế dựa nữa”.“Ha ha ha…Anh Dương đừng nói vậy, hai cái ghế dựa này đã khiến chúng tôi vất vả lắm đấy”.“Sau này có thể dùng để giấu thứ khác đấy”.Đang nói chuyện thì A Việt đã dừng xe trước cửa quán bar Cara.
Qua cửa xe có thể thấy có mấy cậu thanh niên để trần cánh tay đang ngồi uống rượu với nhau.Xuống xe, tôi gọi mấy cậu thanh niên đó từ xa, bảo bọn họ ra bê đồ.Họ nhận ra tôi, nghe vậy liền vội vàng chạy ra.Chẳng bao lâu, các loại hoa quả và đồ ăn đã được mang vào quán bar.
Tôi xách một cái túi bóng đựng một trăm năm mươi nghìn đô, anh Thái giúp tôi xách túi du lịch đựng một trăm tám mươi nghìn đô còn lại, vì phải ở quán bar của Bansha khá lâu, để trong xe không an toàn thế nên phải xách xuống.Vừa mới vào quán bar, Bansha đã tươi cười đi ra từ một căn phòng, chắp tay chữ thập với tôi, anh Thái và A Việt.“Dương, ở đây tôi có nhiều đồ ăn lắm, sao cậu còn mua nhiều đồ đến như thế làm gì?”“Mua đến để ăn, buổi tối phải chúc mừng.
Tôi sợ trong quán của ông không chuẩn bị nhiều như thế, lại vừa hay đi qua một chợ thức ăn nên mua đến”.“Chúc mừng gì?” Bansha không hiểu.“Xem xem đây là cái gì”.
Tôi cười nhét túi bóng vào lòng ông ta.Bansha sờ qua lớp túi bóng, khi sờ được từng xấp từng xấp, ông ta sững sờ: “Dương, đây là?”“Ông không đoán sai đâu, chính là thứ đó đấy.
Chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Phải rồi, bảo nhà bếp của ông làm gì đó ăn đi, sáng nay tôi ăn sáng muộn quá, thế là còn chưa ăn trưa, giờ đói rồi”.“Được”.Khuôn mặt Bansha tràn đầy sự nghi ngờ và chờ mong, ông ta ôm túi đồ đó đến cửa nhà bếp, gọi mấy câu vào bên trong.Rất nhanh sau đó, ông ta đưa tôi và đám A Việt vào phòng to nhất trong vẻn vẹn mấy phòng bao của quán bar ông ta.Sau khi đóng cửa, Bansha vội vàng mở túi ra, sau đó mắt ông