Cung Thiệu Bình cười nhạt nói, lúc đầu quả thực đã thỏa thuận sau này không truy cứu bất cứ chuyện gì nữa, nhưng lần này chúng không phải tới gây rắc rối cho Phương Dương, chỉ muốn nói vài câu với Phương Dương mà thôi, giống như nói chuyện với bạn bè vậy.Sau đó bọn họ bỏ lại Bạch Vi, nhanh chóng đi tới trước xe.A Việt và anh Thái đồng thời lấy súng dưới ghế dựa ra, đồng thời lên đạn, rồi rũ tay phải xuống, giấu súng bên cạnh đùi.Tôi lờ mờ cảm thấy nếu hai chú cháu nhà họ Cung dám động thủ thì họ sẽ nổ súng không hề do dự.Nhưng Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình không hề động thủ mà cười lạnh, nhìn chằm chằm tôi qua cửa kính xe.Tôi hơi tức giận, không chịu được liền đẩy cửa xe bước xuống.A Việt và anh Thái thì giắt súng vào thắt lưng, sau đó cũng xuống xe theo.Tôi đi tới trước mặt Cung Chính Vinh, nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Vừa ra chưa đầy một ngày, giờ lại muốn vào rồi hả? Hay là muốn để tôi đấm anh một trận?”Thấy tôi tiến gần, mấy vệ sĩ sau lưng hắn lập tức tiến lên chặn trước mặt hắn, mấy tên cao to mặt lạnh như tiền nhìn chằm chằm tôi.A Việt và anh Thái đồng thời rút súng chỗ thắt lưng ra cầm trong tay, cũng chắn trước mặt tôi.Vừa thấy thứ đen ngòm đó, trong đám vệ sĩ nhà họ Cung có ba tên để tay lên thắt lưng.Hiển nhiên họ cũng có vũ khí, chỉ là không dám trắng trợn lấy ra mà thôi.Nghĩ cũng phải, họ tới Chiêng May đã lâu như vậy rồi.
Khoảng thời gian dài như vậy cũng đủ để họ tìm đến chợ đen và mua mấy khẩu súng uy lực lớn.Hai chú cháu nhà họ Cung có chuẩn bị trước khi tới đây.“Các người muốn làm gì?” Bạch Vi sốt ruột, xông qua ngăn giữa hai bên.Tôi nhìn xung quanh, không thấy Hà Khai Thành và mấy người của ông ta đâu, tôi thầm nghĩ, trách nhiệm của ông ta không phải là bảo vệ Bạch Vi sao? Sao lại biến mất vào lúc mấu chốt thế này?Lúc này nếu xảy ra xung đột thì người thiệt thòi trước tiên sẽ là Bạch Vi.Có thể sẽ bị vệ sĩ của hai chú cháu nhà họ Cung đụng vào, thậm chí có thể sẽ bị súng đạn của A Việt và anh Thái ngộ thương.Hai kết quả này đều là thứ tôi không muốn thấy, thế nên tôi bảo A Việt và anh Thái cất súng đi, và bảo họ lui về sau một bước.Khi bọn họ đã cất súng đi và chậm rãi lui về phía sau, mấy vệ sĩ phía đối diện cũng bỏ tay ra khỏi thắt lưng và từ từ lui về sau, để lộ ra hai chú cháu nhà họ Cung với khuôn mặt đang cười lạnh đầy sự căm hờn.“Yên tâm đi Tiểu Vi, bọn chú chỉ đang nói chuyện với cậu ta mấy câu mà thôi, không có ý gì đâu”.
Cung Thiệu Bình nói với Bạch Vi bằng một giọng điệu rất ôn hòa.Thấy người của hai bên đều lui về sau, Bạch Vi mới thở phào: “Chú Cung, chuyện đã đến nước này rồi, hơn nữa đã thỏa thuận là sẽ không truy cứu mà.
Giờ không còn chuyện gì để nói nữa, chú bảo người của chú giải tán hết đi.”Cung Thiệu Bình vẫn nói rất ôn hòa: “Tiểu Vi, bọn chú không hề truy cứu mà, chỉ đơn thuần là nói vài câu thôi mà, làm thế này đâu có làm trái với thỏa thuận ban đầu chứ?”Sắc mặt Bạch Vi cứng lại, hiện ra sự bất lực, nhất thời cô ấy không biết phải phản bác đối phương như thế nào.Thế nên cô ấy lại nhìn tôi.Tôi cười: “Bạch Vi, tôi đã nói rồi, tôi không tin nhà họ Cung.
Cô xem, Cung Chính Vinh vừa được thả ra