“Nếu tao đi ra thì mày có thể tha cho tao không?”Tôi thờ ơ nói, dù biết có lẽ hắn đang kéo dài thời gian, nhưng vì sự an toàn của thành viên trong tiểu đội của Ốc Trắng, tôi cũng chỉ có thể để hắn tiếp tục.Tên liên lạc viên đó trốn sau cột đá, chỉ lộ ra một cái loa: “Cả tao và mày đều biết mày đã đánh cậu hai què chân, còn đánh gãy tay chân của chú cậu ấy.
Ân oán lớn thế này, với tính cách của người Hoa Hạ chúng ta thì sao có thể tha cho mày được”.Dứt lời, hắn chuyển chủ đề nói: “Nhưng nếu mày chủ động đi ra, chưa biết chừng bọn tao có thể tha cho đám đàn em trong quảng trường của bọn mày”.Tôi nhìn sang Ốc Trắng, anh ta lắc đầu, tôi đáp: “Được, tao sẽ ra, chúng mày đừng có nổ súng đấy”, tôi nghĩ chắc Cung Chính Vinh và Cung Chính Văn cũng không muốn nhìn thấy tôi đã chết.
Để tôi sống, sau đó họ sỉ nhục tôi có lẽ mới là cách hả giận nhất.Tên liên lạc viên đó cười ha ha: “Thằng này thú vị phết nhỉ, đáng tiếc mày và nhà họ Cung có mối thâm thù lớn quá, nếu không khéo bọn tao còn kết bạn với mày ý chứ”.Mượn ánh sáng, tôi liếc nhìn về phía tên liên lạc viên đó, thầm chửi hắn kết bạn cái đầu mày ý, sợ đến mức không dám thò đầu ra mà còn to mồm.“Hừ, tôi không làm bạn với loại người như anh! Tôi nhìn thấy anh chỉ thấy khó chịu.”Nghe vậy, Phùng Viễn lại không hề tức giận mà bật cười một cách giảo hoạt.“Cô em, đừng vội từ chối thế chứ.
Ở đây ồn ào quá, chi bằng chúng ta tới nhà tôi, nhà tôi có rượu Bodeaux, tuyệt đối sẽ khiến cô mê say.” Giọng điệu của Phùng Viễn rõ ràng thể hiện ý tứ trắng trợn.Mọi người ai nấy nghe xong đều cảm thấy khinh thường hắn nhưng không ai dám tỏ vẻ ra ngoài.
Có điều ánh mắt bọn họ nhìn Tần Vũ lại vô cùng đáng thương.Một cô gái xinh đẹp như vậy mà bị tên súc sinh làm hại thì thật đáng thương.“Tiểu Vũ, đừng đồng ý với hắn ta.” Triệu Ánh Thu cuống quýt lên, vội vàng kéo tay Tần Vũ.“Ồ, còn nữa.” Phùng Viễn vừa trông thấy Triệu Ánh Thu, mắt hắn như muốn nhảy ra khỏi tròng, ngọn lửa rạo rực trong lòng hắn như không thể kiềm chế nổi mà bùng ra ngoài.“Vừa hay, chúng ta cùng nhau đi nhé.
Dù sao giường nhà tôi cũng đủ to, ha ha ha.”Nghe vậy cả hai cô gái vừa xấu hổ vừa căm phẫn.“Hừ, có ma mới đến nhà anh, anh đúng là loại lưu manh, loại bỏ đi.” Tần Vũ không sợ trời, không sợ đất lên tiếng mắng chửi Phùng Viễn.Triệu Ánh Thu và cô đứng cạnh nhau, trong mắt hai người lúc này chỉ toàn tức giận và khó chịu.Tên Phùng Viễn này rõ ràng là loại độc ác như lời đồn, nhìn là thấy tức rồi.“Cô chắc không?” Phùng Viễn hừ một tiếng, mặt mày tối sầm lại.“Phùng Viễn tôi còn chưa bị ai từ chối đâu, tôi cũng không cho phép người khác từ chối mình, đi hay không đi không phải các cô nói là được.”Giọng nói Phùng Viễn đầy tự mãn, hắn vô cùng đắc chí.Không tóm được tiểu Hồ Li thì hai cô học sinh này cũng không tồi.
Trông bộ dạng này nói không chừng vẫn còn non? Thế lại càng hời.Nghĩ vậy, Phùng Viễn lại càng nóng lòng, hắn trợn mắt với đám đàn em bên cạnh: “Tiểu tử, cậu còn ngây ra đó làm gì? Không mau mời hai cô gái này lên xe?”“Vâng, vâng.” Tên đàn em mau miệng đáp, hắn làm tư thế mời rồi hướng người về phía Tần Vũ, Triệu Ánh Thu.“Hai vị, xin mời.
Tôi khuyên cả hai cô nên biết điều một chút, đừng khiến Phùng thiếu gia tức giận.”Thấy tên tay chân và Phùng Viễn không hề có ý định bỏ đi, Tần Vũ và Triệu Ánh Thu bắt đầu sợ hãi, vội vàng ngồi xuống.“Hừ, nằm mơ, chúng tôi không đi.”“Đúng thế, các người mau đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”Thấy Triệu Ánh Thu uy hϊế͙p͙ như vậy, tên đàn em kia bật cười ha ha: “Còn báo cảnh sát? Có bản lĩnh thì cô báo đi.
Số của cảnh sát cô biết chưa, có cần tôi cho không?” Tên này vừa nói, ánh mắt càng trở nên hung dữ hơn.“Các cô đã không đi thì chúng tôi chỉ có thể dùng chút thủ đoạn thôi.”Nói rồi, mặt hắn trở nên hung