Đỗ Minh Cường ôm hai đứa bé với vẻ cưng chiều, đi tới chỗ tôi.
Mặc dù nhập viện nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ hoạt bát, còn ngọt ngào gọi “chú Dương” thì tôi lập tức cảm thấy lần này đi Chiêng Ray cũng đáng.Hai đứa nhỏ ở trong phòng bệnh không có gì chơi nên nhanh chóng chạy ra ngoài, tôi hỏi: “Phía bên Đỗ Minh Hào có động tĩnh gì không?”Đỗ Minh Cường nói: “Tôi vốn là anh em ruột của nó, không hiểu sao lúc nào, nó cũng khiêu khích, không những không nghe khuyên răn mà còn bắt cóc con của tôi, nếu tôi không tỏ thái độ thì chẳng phải không đáng làm thằng đàn ông”.Vừa nói Đỗ Minh Cường vừa uống một ngụm nước rồi nói tiếp,“Đỗ Minh Hào luôn dụ dỗ lôi kéo đám quản lý cấp cao của nhà họ Đỗ, nhưng những người lão luyện đó không nghe nó.
Dù sao thì trong thâm tâm mọi người cũng đều biết rõ, vị trí gia chủ chỉ có thể do tôi đảm nhận, mà lần này cậu và Ốc Trắng đã giành lại mặt phật cho nhà họ Đỗ của tôi rồi nên bây giờ, với thằng em này, tôi phải khiến nó ngoan ngoãn cút khỏi Xiêng La”.Trong ấn tượng của tôi, Đỗ Minh Cường rất ít khi nổi giận, lần này ông ta phẫn nộ thật sự.
Vợ qua đời, người tình phản bội, chỉ còn lại hai đứa con cũng bị em ruột của mình bắt cóc.Chuyện như vậy, ai có thể chịu đựng nổi, may mà Đỗ Minh Cường đủ bình tĩnh.Chúng tôi trò chuyện thêm vài câu, ba người Đỗ Minh Cường và Suchat rời khỏi phòng bệnh, căn phòng lại trở nên vắng lặng.Tôi nằm trêи giường, lặng lẽ suy nghĩ về chặng đường tiếp theo.
Nếu về nước, lựa chọn tốt nhất là làm việc với Đồng An Chi, bắt đầu làm từ bất động sản, từng bước từng bước phát triển cho tới khi có thể vượt được nhà họ Cung.Nếu lựa chọn ở lại Chiêng May thì với sự giúp đỡ của ba người Suchat.Tôi sẽ không có bất kỳ kẻ địch nào, nhưng là một người Hoa Hạ, tôi vẫn cần phải chú trọng việc lá rụng về cội.
Tôi về Hoa Hạ cũng là việc sớm muộn mà thôi.Nghĩ tới đây, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh lúc trước Đồng An Chi từng nói rằng đang chuẩn bị ra tay với ông chủ, mặc dù tôi không tiện hỏi nhưng dù sao cũng có triển vọng.Chỉ cần việc của Đỗ Minh Hào được giải quyết là tôi có thể lập tức về nước, làm lại cuộc đời của mình.
Phần mềm Trí Văn sa thải tôi, dựa vào thực lực của nhà họ Bạch và nhà họ Cung thì chắc chắn trong nước cũng sẽ không có công ty nào dám tuyển dụng tôi, nghĩ vậy thì đúng là tôi chỉ còn có thể đi con đường bất động sản mà thôi.Nghĩ tới ai thì người đó bèn tới, mấy phút sau, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Đồng An Chi bước vào, ân cần đi tới trước mặt tôi, hỏi: “Phương Dương, cậu thế nào rồi? May mà tôi chưa rời khỏi Chiêng May, nếu không thì chỉ còn cách gọi điện thoại quốc tế, sợ rằng một người bạn tốt là cậu sẽ hoài nghi sự chân thành của tôi”.Đồng An Chi rất biết cách xoa dịu bầu không khí.
Trong chốc lát tôi đã bị câu nói nửa đùa nửa thật của ông ấy làm vui vẻ, tôi nói: “Anh Đồng có lòng là đủ rồi!”Đồng An Chi hỏi tôi: “Phương Dương, cậu có nhìn rõ thế cục của Chiêng Ray không?”“Chiêng Ray?”Tôi suy nghĩ: “Thế cục rất đơn giản, Đỗ Minh Hào bây giờ toàn dựa vào quyền lực của nhà họ Đỗ, mà những kẻ này đều là người trẻ tuổi.
Những người như vậy không tránh khỏi bị dụ dỗ, rất dễ bị mua chuộc, tương tự, nếu…”Đồng An Chi chưa nói hết, tôi đã thấy hơi kinh ngạc, không hổ danh là một ông chủ khởi nghiệp thành công từ hai bàn tay trắng, kiến thức về thời cuộc đúng là hiếm có, trong nháy mắt ông ấy đã phân tích ra toàn bộ kế hoạch mà Đỗ Minh Cường vừa nói cho tôi.Tôi gật đầu không trả lời, thầm nghĩ mặc dù mọi người đều là đối tác nhưng Đỗ Minh Cường coi tôi là người của ông ta, nói kế hoạch cho tôi, tôi không thể nói nó ra cho người khác được.Tôi hỏi: “Anh Đồng, hiện tại nhà họ Cung ở trong nước thế nào rồi?”Đồng An Chi cười nói: “Tôi biết ngay là thằng nhóc cậu vẫn không yên tâm mà, trong nước thì chúng tôi vẫn đang chuẩn bị, dù sao thì chúng ta muốn lật đổ nhà họ Cung, điều này liên