Tôi ngồi xuống uống cốc cà phê, nhưng không vội vàng lên tiếng.Tôi muốn biết rốt cuộc có chuyện gì, phải chăng là vì tôi vừa lấy được danh hiệu Công dân danh dự của thành phố này?Alava không phải một người giỏi tán gẫu, nếu ông ta đã chủ động hẹn tôi ra, chắc chắn có nguyên nhân cụ thể.Tôi uống một hớp cà phê, hương vị rất thơm và nồng, cảm giác cũng tinh tế, bèn nói: “Cà phê này ngon đấy!”“Ôi no quá.
Lâu lắm rồi chưa được ăn no thế.” Một lúc lâu sau Tần Vũ mới buông đũa, cô vỗ nhẹ bụng mình, sau đó cảm khái với vẻ hài lòng.
Điệu bộ đáng yêu ấy làm người ta buồn cười không thôi.Triệu Ánh Thu cũng suýt ợ hơi, may mà cô nhịn được, không thì mất mặt quá luôn ấy.“Ánh Thu, nhà hàng nhà cậu ăn ngon thật luôn đó, có thể làm thẻ cho mình không? Thẻ ăn miễn phí ấy?”Triệu Ánh Thu cạn lời khi thấy khuôn mặt háo hức của Tần Vũ, cô gõ nhẹ lên đầu bạn thân: “Không cần thẻ đâu, cậu ngốc sẵn rồi mà.” (Trong tiếng Trung, cụm “ăn miễn phí” đồng âm với “ngốc”)Cô vừa mới nói xong, chưa gì đã thấy Tần Vũ đứng bật dậy, mặt buồn bã sắp khóc: “Ê nè, mình đùa thôi mà, cậu có cần phải thế không?”Triệu Ánh Thu mím môi, cô mới nói xong thì thấy khuôn mặt của Tần Vũ buồn thiu: Đây tất nhiên là truyện khác các bạn nhé, chúng tôi cập nhật lại sau “Kế hoạch giảm cân của tớ, đã thất bại rồi.”Triệu Ánh Thu cạn lời: “Cậu có ý định giảm cân từ khi nào vậy?”“Tối qua.”Triệu Ánh Thu chẳng biết bình luận gì cho phải.Diệp Thiên vẫn ngồi trêи ghế, từ đầu đến giờ anh chưa nói một câu nào cả.“Anh Diệp Thiên, anh ăn xong chưa vậy?”Diệp Thiên biết Triệu Ánh Thu đang hỏi ý mình, bấy giờ mới từ từ đứng dậy: “Đi thôi.” Anh nói xong, bước ra phía ngoài.Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đi ngay phía sau, cả ba cùng sải bước ra khỏi nhà hàng.“Đứng lại.” Một giọng nói nghe rất bình thản bỗng vang lên, cả ba khựng lại, quay người lại thì thấy Triệu Ánh Trung đang đứng ngay trước mặt, hắn ta cười đầy lạnh lùng.
Tên Báo kia còn đứng ngay cạnh hắn ta.
Ánh mắt sắc như con báo vồ mồi hết đảo qua Triệu Ánh Thu lại đảo qua Tần Vũ, khiến hai cô gái thấy không được tự nhiên mấy.
Nhất là vết sẹo trêи khuôn mặt của hắn, khiến kẻ khác phải run sợ.“Em có chuyện gì?” Triệu Ánh Thu nhìn về phía hắn ta, cô chẳng có lấy một chút thiện cảm gì với thằng em này cả.Triệu Ánh Trung hừ lạnh, ánh mắt của hắn ta quét qua quét lại, dừng vài giây khi nhìn Tần Vũ: “Chuyện gì á? Các người đến ăn cơm, ăn xong rồi đi nghênh ngang vậy mà được à? Cũng phải trả tiền trước đã nhỉ?”Gì cơ? Triệu Ánh Thu nghe hắn ta nói vậy, mặt trông rất khó coi: “Triệu Ánh Trung, em đừng có mà quá đáng.”Triệu Ánh Trung cười lạnh lùng: “Ăn xong trả tiền là chuyện đương nhiên mà, bà chị tốt của tôi chẳng lẽ không hiểu được đạo lý đơn giản vậy ư?”Tần Vũ nghe vậy, cô ngẩn người mất một lúc.
Người thanh niên ngay trước mắt này chính là cậu em mà Triệu Ánh Thu từng nhắc vài lần ư? Thảo nào ngay cả ngày nghỉ, Triệu Ánh Thu cũng ít về nhà, thì ra là vậy.Triệu Ánh Thu tức giận cùng cực: “Triệu Ánh Trung, cậu cũng biết tôi là chị của cậu à? Tôi đến nhà hàng của nhà mình thì có vấn đề gì?”Triệu Ánh Trung thấy thế cũng không có cảm xúc gì cả, chỉ là nét cười lạnh in nơi khoé miệng càng thêm rõ: “Chị ăn thì cũng được thôi, còn những kẻ khác…” Hắn ta nói được một nửa thì đánh mắt nhìn Diệp Thiên, thấy mặt anh vẫn bình thản như thường, ngọn lửa giận trong lòng hắn ta lại càng thiêu đốt dữ dội.“Nè nè, ý cậu vậy là sao hả? Nghĩ bọn tôi không trả nổi tiền cơm à?” Tần Vũ chống nạnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện vẻ không vui.“Tôi đâu có nói người đẹp đâu.” Triệu Ánh Trung ɭϊếʍ môi, đôi con ngươi nhìn về phía Tần Vũ của hắn ta đong đầy lửa nóng.“Thế còn nghe được.” Tần Vũ hừ một tiếng, tuy cô với Triệu Ánh Thu là chị em bạn dì của nhau, nhưng cô chẳng có tí hảo cảm nào với tên Triệu Ánh Trung này cả.Ai ngờ Triệu Ánh Trung lại cười cợt, nói chêm một câu: “Chỉ cần em ngủ với tôi một đêm, thì không cần phải thanh toán tiền cơm nữa.”“Nằm mơ đi.”“Câm mồm.”Tần Vũ và Triệu Ánh Thu gằn giọng cùng một lúc.
Nhất là Tần Vũ, cô tức giận đỏ bừng mặt, trông rất đáng yêu.“Triệu Ánh Trung, cậu lo quản cái miệng mình đi, không thì sẽ phải hối hận đấy.” Triệu Ánh Thu trừng mắt nhìn cậu em này, sau đó kéo tay Tần Vũ, quay người định rời khỏi: “Tiểu Vũ, mình đi thôi,