Không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài đã tối, bụng tôi cũng đói meo.Tôi cầm lấy điện thoại lên theo thói quen, bên trêи không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, hoặc là tin nhắn nào.Tôi đang định đứng dậy nấu cơm thì chuông điện thoại reo lên, tôi mừng rơn, cứ nghĩ là Bạch Vi, ai ngờ vừa nghe máy thì ra một giọng nói quen thuộc.La Nhất Chính vui vẻ hỏi tôi: “Dương Tử, nghe nói anh trở về từ Xiêng La rồi?”Giờ tôi mới vỗ đầu, tin tức tôi về nước đã thông báo hết cho các bạn bè ở Xiêng La, chỉ có mỗi bạn bè trong nước là không ai biết.Tôi xoa mũi, nói: “Đúng vậy, quên mất phải gọi điện cho cậu.
Anh mới đến Yến Kinh, vừa dọn dẹp nhà mới xong, đang nằm xuống nghỉ chút”.La Nhất Chính cười nói: “Khách sáo cái gì chứ, thì ra anh đến Yến Kinh à, khi nào về Thịnh Hải thế? Đám anh em cùng đi uống rượu.
Nói thật thì lần trước lúc anh đi Xiêng La em còn tưởng anh không về nữa đấy”.Nghe La Nhất Chính nói tôi đột nhiên nhớ ra chuyện lần trước, tôi từng bảo La Nhất Chính theo tôi đến Xiêng La làm việc dưới trướng Đỗ Minh Cường.
Nhưng lúc đó tôi đang bận với chuyện quyết đấu sinh tử của mình, căn bản không rảnh ra để quan tâm đến cái này, thế là quên béng mất.Tôi hỏi: “Người anh em, cậu còn nhớ lần trước anh bảo cậu đến Xiêng La làm việc không? Còn nhớ không?”“Còn nhớ, sao vậy?”“Nếu cậu vẫn muốn thì anh có thể giới thiệu cho cậu, là công ti bất động sản đó.
Tất nhiên, nếu cậu muốn đến Yến Kinh cũng được”.Tôi nghĩ, tuy giờ tôi vẫn chưa gia nhập tập đoàn Vọng Thiên, nhưng nếu tôi nói với Đồng An Chi để La Nhất Chính tới làm việc cũng không khó.La Nhất Chính cười khổ nói: “Đừng nói nữa, giờ em không đi được.
Ngày nào em cũng bị cô gái đó quấn lấy, nếu không phải là làm việc ở quán bar thì e là em còn chẳng dám vác mặt đến quán bar nữa”.Nghĩ đến tính cách của cô gái đó, tôi nói: “Vậy sau này cậu phải quản nghiêm mình một chút, nếu không sau này cô ấy phát hiện cậu ra ngoài ăn vụng thì lần sau các anh em sẽ thấy cậu biến thành thái giám đấy”.“Anh cút đi!”La Nhất Chính mắng một câu, sau đó nói: “Tạm thời em vẫn ở Thịnh Hải thôi, còn về việc phát triển thì giờ vẫn chưa nghĩ được.
Nếu em đi nơi khác thì anh cô ấy sẽ xẻ thịt em ra cho chó ăn”.“Anh cô ấy? Cô bé Tiểu Nguyệt kia có anh trai à?”Tôi thuận miệng hỏi một câu, La Nhất Chính giải thích: “Đâu chỉ là có một anh trai không thôi, anh cô ấy làm việc ở đồn cảnh sát.
Anh cũng biết mà, bọn em làm quán bar chuyên hoạt động về đêm, sợ cảnh sát nhất, không ngờ lần này em chó ngáp phải ruồi, không dứt ra được.
Nhưng cũng may là có anh rể làm cảnh sát nên lần nào trước khi càn quét bọn em cũng được biết tin trước.
Ông chủ cho em lên luôn làm đội trưởng đội bảo vệ của hộp đêm.
Tất nhiên, nói là đội trưởng đội bảo vệ nhưng em còn phải xem sắc mặt của quản lý mà làm việc kìa”.“Con mẹ nó chứ!”Tôi không kìm được mà mắng một câu: “Thằng nhóc cậu quả là trong họa có phúc mà, lúc đầu phá trinh cô bé nhà người ta, giờ lại giúp cậu nhiều như vậy, cũng tốt, vậy anh không khuyên cậu nữa.”Cúp máy, tôi khỏi cảm thán những kỳ ngộ trêи cuộc đời này.
Ngày xưa La Nhất Chính ra tù rồi cả ngày lăn lộn ở hộp đêm, rồi còn dính dáng với một cô bé nổi loạn.Lúc đó còn nghĩ rằng chỉ chơi bời thôi, ai dè cô bé đó là lần đầu tiên, La Nhất Chính cứ như là bị một miếng keo da chó dính chặt, không chạy nổi.
Thậm chí còn không ngờ anh trai cô bé còn là một đội trưởng một chi nhánh của sở cảnh sát địa phương.La Nhất Chính gọi điện cho tôi khiến tôi lại nhớ đến Từ Triết và Đàm Hữu Ngân, họ là bạn thân nhất của tôi, đáng tiếc là chung quy con đường tôi đi khác với họ.Tôi lần lượt gọi cho hai người họ, nói là tôi đã về nước và đang làm việc ở Yến Kinh.
Hai người hẹn thời gian gặp mặt với tôi rồi tôi mới đứng dậy đi nấu bữa tối.Sau khi ăn cơm xong tôi chạy bộ quanh khu chung cư, không lâu sau có một số lại gọi đến, vừa nghe máy tôi đã nghe thấy giọng nói lảnh lót như chim sơn ca của Chúc Mi, nói rằng đây là số