Quả nhiên, khi Thượng đế mở ra cho bạn một cánh cửa đồng thời cũng sẽ đóng lại một cánh cửa khác, mà cánh cửa bị đóng lại ấy của Bạch Vi chính là tài nấu nướng.Tôi lặng lẽ chạy tới cửa phòng bếp nhìn thử nhưng vẫn không kìm được sự kinh ngạc, túi muối kia đã bị dùng hết một nửa.Lâm Dật không ngờ rằng Tưởng Dao sẽ nói chuyện này với mình.Theo như lời cô ấy thì nhiệm vụ quan trọng của tập đoàn vào sáng nay chính là việc của ba nhà Tô gia, Hồng gia và Tưởng gia.Hà Chấn Đông đã nghe được lời đồn, vì ông ấy không muốn quản việc này nên đã bảo Tưởng Dao nhắc nhở cậu.Dù sao thương trường cũng như chiến trường.Trong cuộc chiến không thấy thuốc súng này, dù cho là ai bị cuốn vào thì cũng không thể tự tin rút lui một cách an toàn được.Hơn nữa bố mẹ cậu vất vả cả đời mới tích cóp được khối sản nghiệp như thế này, hiện giờ bọn họ khó khăn lắm mới có thể an dưỡng tuổi già, nếu cậu chủ động gây phiền phức cho họ thì thật sự không hay chút nào.“Ừ, tôi biết rồi!”, Lâm Dật gật đầu.Tám giờ tối.Cả ba người cùng ăn hải sản và uống rượu vang đỏ bên lửa trại.Đây là lần đầu tiên Lâm Dật thấy được tửu lượng của Lưu Nhân Nhân.Một mình cô ta có thể hạ đo ván Lâm Dật và Tưởng Dao, nhưng bản thân vẫn tỉnh táo như người bình thường.Sau khi uống được ba hiệp thì bọn họ trò chuyện một lát rồi tự trở về phòng nghỉ ngơi.Ban đầu Lưu Nhân Nhân còn đề nghị ba người ngồi trong phòng chơi trò chơi một lúc.Nhưng vì hôm sau còn phải đi du thuyền ra biển, mà đây lại lần đầu tiên Lâm Dật đi biển nên cậu cần bổ sung đủ thể lực, nếu không lỡ bị say sóng thì chuyến du lịch này coi như công cốc rồi.Lâm Dật nằm trêи giường nghịch điện thoại một lát, cậu thấy Trương Dương và mấy người bạn khác đăng video hát ở phòng karaoke.Lúc này cậu mới nhớ ra Lưu Nhân Nhân đang ngủ ở ngay phòng kế bên chính là chủ nhân quán Karaoke đó, mà chắc rằng bọn họ cũng không dám gọi mấy chai rượu mấy ngàn tệ ở đó.
Vì thế cậu đã gọi cho Lưu Nhân Nhân rồi nói chuyện này với cô ấy.“Bạn cùng lớp cậu đang hát ở quán karaoke của tôi hả, thế cậu gửi số phòng cho tôi đi, còn chuyện còn lại cậu không cần lo đâu”, Lưu Nhân Nhân nói qua điện thoại.“Được, cảm ơn chị.”Lâm Dật hoàn toàn yên tâm về cách làm việc của Lưu Nhân Nhân.
Sau khi cúp điện thoại thì cậu hỏi số phòng rồi gửi qua cho cô ấy, sau đó thì mơ màng chìm vào giấc ngủ .Hôm sau sau khi ăn ngủ đầy đủ, ba người bắt đầu đi ra biển bằng một chiếc du thuyền hai tầng sang trọng, chiếc thuyền chạy chầm chậm về phía biển.Thời gian du ngoạn là ba ngày.Ngoài thủy thủ đoàn và đầu bếp, thì cả du thuyền cũng chỉ có ba người bọn họ.Phi thuyền, thuyền buồm, lặn, lượn dù…Dù sao Tưởng Dao cũng đưa Lâm Dật đi thử nghiệm tất cả những trò chơi đó một lần.Đặc biệt là khi Tưởng Dao mặc bikini rồi ôm Lâm Dật từ phía sau, cô ấy hướng dẫn cậu thử trò bay lượn.Điều vô cùng xấu hổ là cơ thể Lâm Dật có phản ứng, điều này bị người đang ngồi trêи boong tàu phơi nắng là Lưu Nhân Nhân dùng điện thoại di động quay hết lại.Cô ấy dùng điều này để uy hϊế͙p͙ Lâm Dật, nếu cậu không xử Tưởng Dao ngay ở trêи thuyền, thì cô ấy sẽ gửi video này cho Hà Chấn Đông và Tô Duyệt Như, để cho bọn họ nhìn xem con trai của mình ở bên ngoài đùa giỡn Tưởng Dao như thế nào.Về việc này đương nhiên Lâm Dật nhất quyết không chịu.Hà Chấn Đông và Tô Duyệt Như còn ước cậu mau chóng tìm được bạn gái kìa, làm sao bọn họ có thể nói gì cậu chứ.Sau đó nhờ sự giúp đỡ của Tưởng Dao, cậu đã được trải nghiệm chèo thuyền, lướt sóng, câu cá…Tới buổi tối bọn họ mang cá biển ban ngày bắt được giao cho đầu bếp nấu, ba người ngồi bên ngoài boong thuyền vừa ăn hải sản vừa uống sâm panh, đồng thời ngắm bầu trời biển đầy sao.Nói tóm lại.Ngoài việc ban đêm Lâm Dật phải ngồi trong phòng tự mình xử lý ɖu͙ƈ hỏa tích tụ ở ban ngày.Thì tất cả mọi việc đều rất vui vẻ.Mối quan hệ giữa Lâm Dật và Tưởng Dao cũng tăng nhanh trong mấy ngày qua.Nhưng mà không gian kết cấu trong du thuyền cũng có hạn.Vào đêm cuối cùng, ba người ăn uống no nê sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Dật vẫn tự xử như mọi ngày, nhưng lại bị Tưởng Dao cầm nửa chai sâm panh đẩy cửa đi vào nhìn thấy.“Cậu, cậu, tối nào cậu cũng làm cái này hả?”Khi thấy Lâm Dật hoảng hốt đứng dậy mặc quần áo vào thì khuôn mặt Tưởng Dao tràn đầy nghi ngờ nhìn cậu.Từ nhỏ Tưởng Dao đã tiếp thu nền giáo ɖu͙ƈ của phương Tây về vấn đề nam nữ, tuy cô chưa trải qua nhưng không đến mức ngại ngùng đỏ mặt khi thảo luận về nó.Nghe câu hỏi của cô, Lâm Dật xấu hổ tới mức muốn tìm lỗ để chui vào.“Cũng tạm, không phải mỗi đêm, như thế cơ thể sẽ không chịu nổi.”“Hôm nay vừa khéo bị cô nhìn thấy thôi.
Cô đừng nói với Lưu Nhân Nhân, nếu không cô ta sẽ cười nhạo tôi cho xem.”Lâm Dật cũng không định hoàn toàn phủ nhận, nhưng cậu chỉ thừa nhận một nửa.Chẳng qua chỉ mấy ngày nay mới thế thôi.Dù sao phải ở chung với Tưởng Dao từ sáng tới